Edit by Thanh tỷ
Chương 548: Công tử bỏ trốn
Cảm giác say rượu hoàn toàn không tốt đẹp gì, Tần Nhất có chút khó chịu day day thái dương, sau đó mở mắt ra.
Sớm biết vậy hôm qua cô đã không bồi cô nàng Vương Ổn Ổn kia uống rượu, hiện tại cả người đều không thoải mái.
Giật giật cơ thể, có hơi tê mỏi, nhưng còn tốt, ít nhất không có đến mức xảy ra tình trạng không thể xuống được giường.
Nghĩ đến điều này, Tần Nhất không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Quả nhiên, đàn ông đói lâu chính là sói! Tối hôm qua người này quả thật là đòi hỏi vô độ, mãi đến trời mờ sáng mới buông tha cho cô.
Tần Nhất khẽ động, Vân Hoán liền tỉnh lại, anh hôn một cái lên trán Tần Nhất: "Tỉnh rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Tối hôm qua tiểu gia hỏa của anh hẳn là rất mệt.
Thế nhưng từ tận đáy lòng, Vân Hoán lại vô cùng vui vẻ, tiểu gia hỏa rốt cuộc cũng là của anh.
"Không ngủ nữa, em không buồn ngủ, anh ngủ tiếp đi." Tần Nhất lắc đầu, sau đó rời giường.
Hôm qua cô ngủ nhiều nên bây giờ không buồn ngủ lắm, Vân Hoán thì ngược lại, mấy ngày nay vẫn luôn thấy anh bận bịu, mệt mỏi giữa hai đầu lông làm sao không giấu được.
Tần Nhất rời giường, sau khi sửa soạn xong thì xuống tầng.
Tần Nhất vừa mở cửa liền thấy Vương Ổn Ổn lưng đeo ba lô, vẻ mặt rất mất tinh thần.
Nhưng vừa nhìn thấy cô, ánh mắt Vương Ổn Ổn liền sáng lên: "Nam thần công tử, thu dọn đồ đạc xong rồi?"
Tần Nhất có chút không hiểu: "Tại sao phải thu dọn đồ đạc?"
Vương Ổn Ổn bĩu môi, có hơi không vui nhìn Tần Nhất: "Nam thần công tử, cậu quên rồi à? Hôm qua cậu đã đồng ý đi ra ngoài giải sầu với tôi, cậu không thể nói không giữ lời như vậy được."
Tần Nhất có chút nhức đầu xoa xoa thái dương, rốt cuộc cô đã đồng ý với cô ấy chuyện gì, xem ra sau này tuyệt đối không thể uống rượu nữa.
"Nam thần, cậu không cảm thấy buồn chán ư? Cả ngày ở trong căn cứ, một chút thú vị cũng không có, hai chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Vương Ổn Ổn dụ dỗ Tần Nhất.
Cô hiểu được phần nào tính tình của Tần Nhất, nam thần là người không ở yên một chỗ được lâu, mỗi ngày đều ngây người trong căn cứ chắc chắn sẽ không chịu được.
Quả nhiên, Vương Ổn Ổn vừa dứt lời, hai mắt Tần Nhất sáng rực lên.
Đúng vậy, cô trời sinh thích phiêu lưu mạo hiểm, cứ ngây người trong căn cứ khiến cô thấy trong người bứt rứt.
Mà mấy ngày nay Vân Hoán đều rất bận rộn, cô cũng không muốn quấy rầy anh.
"Được, đợi tôi một lát, tôi đi chuẩn bị một vài thứ." Tần Nhất cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, lúc Vân Hoán tỉnh lại, đối mặt chính là ngôi nhà vắng vẻ cùng một tờ giấy mà Tần Nhất lưu lại.
Vân Hoán, em bỏ trốn với Ổn Ổn, đừng nhớ.
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Hoán đen đến không thể đen hơn, tốt, rất tốt, ngủ với anh xong liền không muốn chịu trách nhiệm, chờ cô trở về xem xem anh có làm cô không xuống được giường hay không.
Dù vậy, nhưng Vân Hoán cũng không định tìm Tần Nhất về. Anh biết trong khoảng thời gian này tiểu gia hỏa rất buồn chán, để cô ra ngoài cũng tốt. Đúng lúc anh đang bận chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ, mỗi ngày tuy đều rút ra một chút thời gian ở bên cô, nhưng vẫn quá ít.
Tần Nhất và Vương Ổn Ổn thuận lợi ra khỏi Nguyệt Kiến Sơn.
Tần Nhất đổi về nam trang, đi ra ngoài, cô vẫn cảm thấy cải nam trang là thoải mái nhất.
Vương Ổn Ổn khoác tay Tần Nhất, trai tài gái sắc, nhìn giống như một đôi tiểu tình nhân.
"Nam thần, cậu nói nếu như Đế thiếu biết tôi lừa cậu ra ngoài, trở về có thể chặt tôi ra hay không." Vương Ổn Ổn hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi.
"Làm sao, giờ biết sợ rồi? Trước đó là ai hùng hồn lớn tiếng nói tuyệt không sợ cơ mà." Tần Nhất cười trêu chọc.
Vương Ổn Ổn khí phách phất tay: "Tôi mới không sợ, nếu như Đế thiếu truy hỏi, tôi liền nói là cậu giật dây tôi."
Vương Ổn Ổn vô cùng tinh quái nói, còn nghịch ngợm nháy mắt một cái với Tần Nhất.
Chương 549: Náo nhiệt
Tần Nhất bị chọc cười nhìn Vương Ổn Ổn: "A, thế là hóa ra ngay từ đầu tôi đã hố rồi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng lo lắng trong mắt Tần Nhất cũng tiêu tán đi không ít.
Mặc dù EQ của cô thấp, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu. Sau khi biết Vương Ổn Ổn thích Lâm Bạch, cô liền bắt đầu nhớ lại những chuyện trước đây, thoáng phát hiện có nhiều chỗ không thích hợp.
Lâm Bạch, sợ là thích cô.
Mặc dù trong lòng Tần Nhất cảm thấy có chút hoang đường, quan hệ giữa cô và Lâm Bạch kỳ thật không tính là rất tốt, thậm chí khi cô mới tỉnh lại quay về còn mơ hồ có ý trở mặt.
Cô thật không biết Lâm Bạch coi trọng cô từ lúc nào.
Chuyện này không thể không nói Lâm Bạch đúng là giấu được đủ sâu.
Cũng may Vương Ổn Ổn không bởi vì chuyện này mà cách lòng với cô, mà cô cũng hi vọng cô ấy có thể dứt ra được. Theo cô, Lâm Bạch căn bản cũng không phải là chốn dừng chân tốt của Vương Ổn Ổn.
"Hì hì, cậu thế nhưng là nam thần công tử, không hố cậu thì hố ai." Vương Ổn Ổn hướng Tần Nhất làm mặt quỷ.
"Được rồi, không nói những chuyện này nữa, cậu đã nghĩ ra chúng ta đi nơi nào tiếp theo chưa?" Tần Nhất nghiêng đầu, sợi tóc rối nhẹ cọ qua cái trán trắng nõn, khiến Tần Nhất càng có vẻ tuấn lãng đẹp trai.
Vương Ổn Ổn ngây người nhìn, vẻ đẹp của Tần Nhất là kiểu đẹp vượt qua giới tính, bất kể là nam trang hay nữ trang, đều đẹp kinh động lòng người.
Thưởng thức sắc đẹp một lúc, Vương Ổn Ổn nhún vai nói: "Tôi cũng không biết, bằng không, chúng ta cứ đi về phía nam đi, đi tới đâu tính chỗ đó, dù sao chúng ta cũng không có việc gì."
Tần Nhất cũng có chút động tâm, cô cho tới bây giờ chưa từng trải qua một cuộc hành trình nào nói đi là đi. Đời trước cô bị vây khốn bên trong căn cứ thành phố Z, đời này lại lãng phí năm năm ngủ say.
Lần này không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt.
Tần Nhất cười, từ trong không gian lấy ra một chiếc xe moto mình cất giữ đã lâu.
Cô xoay người ngồi lên, vỗ yên sau nói với Vương Ổn Ổn: "Lên, tôi dẫn cậu đi hóng gió."
Tần Nhất thích nhất là lái xe moto, hưởng thụ cảm giác như bay lượn trong gió, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hai mắt Vương Ổn Ổn sáng lên, lập tức ngồi lên ôm lấy eo Tần Nhất.
Vương Ổn Ổn cũng không phải kiểu con gái nhẹ nhàng điềm đạm, thấy Tần Nhất lấy ra một chiếc moto lóe ánh sáng đen, vừa thần bí lại lóa mắt, cô hưng phấn không thôi.
"Nam thần, chúng ta xuất phát thôi." Vương Ổn Ổn vỗ bả vai Tần Nhất, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tần Nhất cong môi cười một tiếng, khuynh quốc khuynh thành: "Ngồi vững."
Vừa dứt lời, chiếc moto nhanh chóng phóng về phía trước, ở giữa hiện lên một đường cong nhàn nhạt.
Tần Nhất chạy xe dọc theo đường quốc lộ, một đường cùng Vương Ổn Ổn vừa đi vừa nghỉ, cũng rất khoái hoạt.
Lúc hoàng hôn buông xuống, hai người đi tới một thôn nhỏ có lẽ đã bị bỏ hoang một thời gian.
Sắc trời đã dần tối hẳn, hai người cần tìm một chỗ qua đêm.
Chỉ là Tần Nhất và Vương Ổn Ổn còn chưa đi vào thôn nhỏ đã nghe thấy một trận tiếng ồn.
Tần Nhất tâm tư khẽ động, cô cho là nơi này đã không có người, xem ra là cô nghĩ sai.
Vương Ổn Ổn cũng không quản nhiều như vậy, cô trời sinh thích tham gia náo nhiệt, vội vàng lôi kéo tay Tần Nhất áp sát nơi phát ra tiếng ồn hóng biến.
Vương Cường tham lam nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, tuy quần áo trên người cô rất cổ quái, nhưng nhìn qua chất liệu rất tốt, vải tốt như vậy, cô gái này khẳng định rất giàu có.
"Tao nói mày không được đi, mày bồi thường phòng ở cho tao đi đã." Một người phụ nữ trung niên mắt tam giác ngược hung tợn trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, sự toan tính trong mắt bà ta khiến người ta không thể xem nhẹ.
"Xùy, tôi căn bản không có chạm vào phòng ở của các người, tại sao muốn tôi đền? Tiểu gia cũng không phải loại người coi tiền như rác, các người cho rằng tôi dễ bị bắt nạt như vậy ư." Mắt phượng của Phượng Khuynh Ca tĩnh mịch, nhìn qua khí thế phi phàm.