Edit by Thanh tỷ
Chương 542: Ngày chết của Sở Sở (6)
"Sở Hòa, cũng không phải chị cố ý, chỉ là chị sợ hãi mà thôi, sợ mẹ sẽ đưa chị đi. Sau đó, không biết tại sao Vân Nam lại biết chuyện này, hắn ta uy hiếp chị. Chị không muốn tách ra khỏi mọi người mới đáp ứng hắn ta. Sở Hòa, A Hoán, là tôi có nỗi khổ tâm, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như này. Tôi biết sai rồi, các anh không thể tha cho tôi một lần ư?"
Sở Sở nghẹn ngào khóc lên, lê hoa đái vũ, khẽ cắn cánh môi, cố gắng bày ra một mặt tốt nhất của mình cho Vân Hoán và Sở Mặc Hòa nhìn.
Thế nhưng cô ta lại quên mất, bản thân bây giờ có bao nhiêu bẩn thỉu, chỗ nào còn có nửa phần xinh đẹp như xưa.
Tần Nhất trông mà cay cả con mắt, hơn nữa, nhìn bộ dạng này của cô ta, nào có dáng vẻ ăn năn thật lòng.
Luôn miệng nói có nỗi khổ tâm, thế nhưng Tần Nhất lại không có nửa phần thương hại cô ta. Gϊếŧ người vốn đã là sai lầm, sau đó vì không để cho tội ác của mình bại lộ, còn vươn bàn tay xấu xa tới chỗ Vân Hiên vô tội.
Tần Nhất đơn giản không dám nghĩ, Sở Sở làm ra những chuyện như thế, cảm giác khi đối mặt Vân Hoán, thậm chí là nhiều năm như vậy, cô ta đều không có nửa phần áy náy.
"Câm miệng, cô có tư cách gì gọi mẹ, cô căn bản cũng không xứng! Sở Sở, cô là người phụ nữ ích kỷ, cái gì mà vì lão Đại và tôi, cô chính là vì bản thân mình! Sở Mặc Hòa tôi là mắt bị mù mới có thể nhiều năm như vậy coi kẻ thù gϊếŧ mẹ như là người nhân." Cảm xúc của Sở Mặc Hòa kích động, trên người tràn đầy sát khí.
Loại cảm giác này, Sở Sở đương nhiên không xa lạ gì. Mặc dù trước đấy cô ta là nữ sinh duy nhất trong tiểu đội Vân Hoán, đám người Vân Hoán luôn luôn chiếu cố cô ta, cô ta không phải tham gia qua chuyện lớn gì, nhưng thế nào thì cũng đã thấy một hai, cũng biết Sở Mặc Hòa là thật sự động sát tâm với cô ta.
"Sở Hòa..." Sở Sở tỏ ra đáng thương nhìn Sở Mặc Hòa, đáy mắt hiện lên từng tia đau lòng cùng hối hận.
Thế nhưng Tần Nhất rõ ràng thấy được tức giận cùng oán hận lóe lên một cái rồi biến mất trong mắt cô ta.
"Đừng gọi tôi, cô không xứng!" Sở Mặc Hòa đỏ mắt, giống như dã thú nổi giận, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cắn xé Sở Sở.
"Sở Hòa, kiềm chế cảm xúc." Mày kiếm của Vân Hoán nhíu lại, gương mặt trắng mịn lộ ra góc cạnh lãnh tuấn.
Hiện tại cảm xúc của Sở Hòa không thích hợp kích động quá lớn.
Cũng may Sở Mặc Hòa vẫn nghe lọt lời Vân Hoán nói, từ từ tỉnh táo lại.
"Sở Sở, nói nhiều cũng vô ích, hôm nay tôi đến tiễn cô lên đường." Sở Mặc Hòa khôi phục tỉnh táo, chỉ là sắc mặt càng ngày càng không dễ nhìn, giữa mi mắt là lệ khí thật sâu.
Lúc trước anh không động tới cô ta là vì biết lão Đại muốn giữ cô ta lại để Tần Nhất tự mình báo thù, mấy năm qua, cô ta là cái gai trong lòng anh.
Sự tồn tại của cô ta không giờ khắc nào không nói cho anh ta biết, anh ta ngu xuẩn cơ nào, nhận tặc làm chị.
"Được, được lắm, đúng là em trai tốt của tao. Tao đối với mày tốt như vậy, không nghĩ tới lại nuôi ra bạch nhãn lang, đã vậy còn giúp người ngoài chết tao." Sở Sở thấy Sở Mặc Hòa ác tâm như vậy, cô ta cũng không thèm ngụy trang nữa.
"Bọn mày gϊếŧ tao đi, gϊếŧ tao rồi, thằng oắt con và bà già kia cũng không thể sống lại. Tao có lỗi gì, là bà già kia nói muốn giúp tao tìm cha mẹ! Hừ, nói thật dễ nghe, còn không phải là muốn biết con gái ruột của mình lưu lạc xó nào, muốn vứt bỏ tao! Cho nên, tao đã gϊếŧ bà ta, tao có lỗi gì chứ."
"Còn có thằng oắt con Vân Hiên kia cũng thế, dựa vào cái gì mà không thích tao? Tao dỗ dành lấy lòng nó như vậy, thế mà nó không thèm để ý tới tao, đáng đời bị Vân Nam hại chết. Còn có mày, Sở Mặc Hòa, mày làm được cái gì? Cả ngày chỉ khóc tu tu đi theo phía sau tao, chả được cái tích sự gì, còn muốn tao bảo vệ mày. Cuối cùng thì sao, còn không phải là một tên ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa, muốn gϊếŧ chết tao à!"
Chương 543: Ngày chết của Sở Sở (7)
Sở Sở hiện tại hoàn toàn không quan tâm cái gì hết, cô ta oán cô ta hận. Hận ông trời không công bằng, dựa vào đâu mà vận mệnh của người khác tốt như thế, còn cô ta lại thảm như vậy.
"Chúng mày gϊếŧ tao đi, dù sao có hai kẻ kia chôn cùng, cũng đáng. Chỉ là đáng tiếc, không có chơi gϊếŧ được tiểu tiện nhân này mà thôi."
Sở Sở hung hăng trợn mắt nhìn Tần Nhất, nhìn Tần Nhất hào quang mỹ lệ, cô ta hận không thể xông lên cắn cô mấy ngụm.
"Cô..." Sở Mặc Hòa nghe những lời vừa rồi của Sở Sở, khí huyết phun trào, tức giận đến suýt thì hộc máu ra ngoài.
Tần Nhất cũng chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ như thế, Sở Sở so với Tần Kiều Kiều còn lợi hại hơn.
"Để ý đến cô ta làm gì, chẳng lẽ cậu còn trông cậy cô ta sẽ hối cải? Trực tiếp ra tay đi." Con ngươi Vân Hoán lãnh đạm, không có một tia tức giận nào, dường như đã sớm đoán được chuyện này.
Đúng vậy, anh ta còn để ý tới cô ta làm gì, tự dưng chuộc thêm khó chịu vào người.
Ngày hè trời nắng chang chang, căn cứ Đế Đô dựa vào một mảnh rừng cây lớn, không khí ngược lại vô cùng mát mẻ.
Trong một gian phòng cũ nát, một đoạn vướng mắc cuối cùng kết thúc.
Sở Mặc Hòa nhìn hai mắt trợn trừng, chết không cam tâm của Sở Sở, sau đó quay người rời đi.
Giải quyết xong Sở Sở, trong lòng Tần Nhất không có cảm xúc gì nhiều. Người này chỉ giống như khách qua đường trong sinh mệnh của cô mà thôi, gió thổi qua, liền không thấy bóng dáng.
Thế nhưng nói thật, cô vẫn phải cảm tạ cô ta. Nếu không phải Sở Sở, sẽ không có cô Niết Bàn hiện tại.
Tần Nhất bước ra ngoài, liếc mắt liền thấy Sở Mặc Hòa đứng dưới ánh mặt trời, con ngươi của anh đen kịt, giống như không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng gì, làn da trắng bệch dưới ánh dương thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu phía dưới.
Quá gầy rồi.
Tần Nhất còn chưa mở lời, Sở Mặc Hòa đã nặng nề quỳ xuống: "Nhất Nhất, là tôi có lỗi với cậu, lúc trước, là tôi không tin tưởng cậu. Tôi không cầu xin cậu tha thứ, đây là tôi thiếu cậu, thật xin lỗi."
Trong lòng Tần Nhất rối rằm, cô oán trách Sở Mặc Hòa không?
Trên thực tế là có.
Khi đó, Sở Mặc Hòa lựa chọn tin tưởng Sở Sở, gián tiếp gạt bỏ cô, trong lòng cô đương nhiên sẽ buồn, dù sao cô là thật lòng yêu mến Sở Mặc Hòa.
Nhưng cô cũng có thể hiểu được.
"Tôi không trách anh." Gió nhẹ nhàng lướt qua, giọng nói chậm rãi nkhiến lòng người mềm ra.
Sở Mặc Hòa khẽ cắn môi, cố bức nước mắt trở về, không cho nó chảy ra, hốc mắt hồng hồng nhìn thẳng Tần Nhất. Từ lúc anh ta đến vẫn luôn không dám nhìn thẳng Tần Nhất, sợ thấy sự chán ghét trong mắt cô, thế nhưng trong đôi mắt phượng xinh đẹp ấy, chỉ có sự dịu dàng mang theo chút ôn nhu mà anh ta không hề nghĩ tới.
"Cảm ơn cậu." Sở Mặc Hòa đứng dậy, nói tạm biệt với Tần Nhất, sau đó mới rời đi.
Tần Nhất nhìn thấy được, khóe mắt Sở Mặc Hòa rơi xuống giọt nước lóng lánh.
Thật lâu, Tần Nhất mới nhàn nhạt mở miệng: "Em không trách Sở Hòa."
Vân Hoán xoa nhẹ đầu Tần Nhất: "Anh biết, chỉ là cậu ấy có khúc mắc, cần chính cậu ấy vượt qua."
Giọng nói của Vân Hoán nhẹ nhàng, giống như làn gió mát, lập tức thổi đi khói mù trong lòng Tần Nhất.
Không chỉ Sở Mặc Hòa, Vân Hoán anh cũng có, người của tiểu đội Vân Hoán đều có, bọn anh có lỗi với tiểu gia hỏa.
Cho nên, điều anh có thể làm, chính là càng phải đối tốt với cô hơn.
"Thất Thất, chúng ta về thôi." Vân Hoán dắt tay Tần Nhất, bàn tay to hữu lực nắm lấy bàn tay nhỏ mịn màng, trong mắt là ôn nhu và thâm tình trước nay chưa từng có.
"Ừm, em cũng đói rồi, muốn ăn thịt kho tàu."
"Được."
"Còn muốn ăn canh sườn hầm ngô."
"Được."
Ánh nắng trút xuống, chiếu lên bóng của một đôi bích nhân đang cùng nhau che ô bước đi, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày, một nụ cười, đều là phong tình.