Edit by Thanh tỷ

Chương 474: Người hảo tâm

Bên trong mắt phượng của Tần Nhất ẩn ẩn tia sáng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt như cũ, nhai xong miếng bánh cuối cùng cô đã cảm thấy no bụng.

Tần Miễn một lần nữa phấn chấn lại khiến Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt cảm thấy rất vui mừng. Tuy hai người bọn họ không nói, nhưng sự thay đổi của cha mấy năm nay sao hai người có thể không nhìn thấy.

Bởi vì Tần Nhất "chết" đi, mẹ lại sinh bệnh, khiến người cha từng ngạo mạn quần hùng trong trí nhớ của bọn họ không thấy đâu nữa. Càng ngày ông càng trở nên thận trọng từng li từng tí, cẩn thận không phải không tốt, thế nhưng quá mức cẩn thận, lại thành co rúc trong mai rùa.

Còn may, hiện tại cha đã tỉnh ngộ.

"Anh cả, anh biết tin gì chưa? Cái cô Hạ Thiên Vũ vẫn luôn quấn lấy anh xảy ra chuyện rồi. Buổi sáng hôm nay lúc cô ta tỉnh dậy, phát hiện tóc và lông mày toàn bộ bị cạo sạch, trên mặt còn không biết bị dùng thứ thuốc màu gì viết lên hai chữ hoa si. Thuốc màu kia dùng thật tốt, rửa thế nào cũng không trôi. Ha ha, nghe nói cô ta tức giận một trận ghê lắm. Sau này sẽ có một khoảng thời gian dài chúng ta không phải trông thấy cô ta." Tần Hàn Mạt mặt mày hớn hở nói, không có ai chán ghét cô ta hơn anh.

Anh cả rõ ràng không có bất kỳ ý tứ gì với cô ta, tránh người như tránh tà, nhưng anh cả cũng rất vô lương, mỗi lần đều chạy một mình, bỏ lại anh ta mặt đối mặt với Hạ Thiên Vũ.

"Cũng không biết là người hảo tâm nào làm chuyện tốt này, nếu em biết người đó là ai, nhất định sẽ cảm ơn người đó thật tốt." Tần Hàn Mạt vui vẻ nói.

Người hảo tâm nào đó hơi duỗi người, mềm mại không xương dựa vào người Vân Hoán.

"Đúng vậy, anh cũng muốn cảm ơn người nào đó thật tốt." Khóe miệng Tần Hàn Vũ hơi vểnh lên, trên khuôn mặt anh tuấn như tắm gió xuân, nhìn Tần Nhất cười không ngừng.

Tần Nhất bĩu môi, nói thầm một tiếng hồ ly. Sau đó lại nhìn về phía Tần Hàn Mạt vẫn còn trì độn chưa thông, vỗ trán thở dài. Gen của Tần gia cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tần Hàn Vũ giống như hồ ly, tính toán khôn khéo, mà Tần Hàn Mạt lại đần độn, có bị Tần Hàn Vũ bán đi e rằng còn giúp đếm tiền.

Khó trách bị Tần Hàn Vũ ăn gắt gao.

Nhưng muốn nói tướng mạo, Tần Hàn Mạt hoàn toàn không hề thua Tần Hàn Vũ, chỉ là vết sẹo kia... mắt phượng của Tần Nhất híp lại, quả thật có chút chướng mắt.

Tần Hàn Vũ vừa dứt lời, một đoàn tử núc ních thịt chậm rì rì đi tới, Tần Nhất lúc này mới nhớ ra, cô đã quên mất "đứa nhỏ" của mình rồi.

Đêm qua, Tôn Chỉ Lan cứ đòi ngủ cùng cô, dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể nhét Tiểu Lam trong ngực bà. Có đứa bé mềm núc ních lại thơm ngào ngạt, rốt cuộc Tôn Chỉ Lan cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn trở về phòng với Tần Miễn.

Đừng nhìn Tiểu Lam tay nhỏ chân nhỏ đầy thịt, nhưng thực ra chúng vô cùng hữu lực, "xì xoạch" mấy tiếng đã bò tới bên người Tần Nhất, nãi thanh nãi khí nói: "Nữ nhân ngu xuẩn, ta đói rồi."

Mắt phượng giống Tần Nhất như đúc khiến lòng người nhìn mềm nhũn, Tần Miễn đứng lên nói: "Ông đã chuẩn bị cháo thịt băm trong phòng bếp cho cháu rồi, đợi chút ông ngoại bưng ra cho cháu nha."

Đến tuổi trung niên, trái tim Tần Miễn càng ngày càng mềm, đương nhiên, phần mềm mại này chỉ độc thuộc về người nhà.

Nhìn cháu ngoại giống Tần Nhất như đúc, Tần Miễn không tự chủ muốn đối tốt với bé. Còn một vài bộ phận có bốn phần tương tự Vân Hoán kia hoàn toàn bị Tần Miễn xem nhẹ.

"Cảm ơn ông ngoại." Tiểu Lam nãi thanh nãi khí nói lời cảm ơn, người này là thật tâm đối tốt với nó, nó nhìn ra được.

Một tiếng ông ngoại càng làm trái tim Tần Miễn thêm khoan khoái, cả người tràn đầy sinh lực, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ sợ chậm chút sẽ khiến cho cháu ngoại trai của mình đói chết.

Tần Nhất đỡ trán, đưa tay điểm một cái lên trán Tiểu Lam: "Em ý."

Đồ ăn ngon bình thường cô cũng cho nó không ít, nay thế nào lại vì một bát cháo thịt băm đã bán mình đi, cam tâm tình nguyện gọi ông ngoại rồi.

Kiêu ngạo của Phượng Hoàng nhất tộc đã nói trước đó đâu?

Chương 475: Mục đích đến của Sở Thiên Hằng

Chỉ chốc lát sau, Tần Miễn bưng cháo quay lại, nhưng là hai bát. Tiểu Lam duỗi hai cái chân ngắn, vô cùng thoải mái làm ổ trong ngực Tần Miễn, bộ dáng nho nhỏ giống như nhị đại gia chờ Tần Miễn đút cháo tận miệng.

Tần Nhất trước đó mặc dù đã ăn qua bánh mì, bụng cũng khá no, thế nhưng nhìn Tiểu Lam ăn cháo thơm ngon như vậy, lại nhịn không được động thìa.

Tay nghề Tần Miễn quả thật rất tốt, một bát cháo thịt băm đơn giản nhưng ăn rất ngon miệng. Sau đó, Tần Nhất ăn quá no. Tuy bát cháo kia cô chỉ ăn gần một nửa, còn lại toàn bộ chui vào bụng người nào đó, thế nhưng cô vẫn bị ăn quá no.

Vân Hoán bất đắc dĩ, đôi mắt đào hoa vô cùng dịu dàng, bên trong là thâm tình say lòng người. Bàn tay to giúp đỡ Tần Nhất xoa xoa bụng nhỏ hơi phình lên, ăn no đến chướng bụng còn có Tiểu Lam.

Sức ăn của Tiểu Lam rất lớn, nhưng hiện tại nó đã hóa thành hình người, bụng nhỏ tự nhiên chứa không nổi nhiều thức ăn như vậy.

Mắt phượng của Tần Hàn Vũ lấp lánh, nhìn một lớn một nhỏ, ôn nhu trong mắt căn bản hòa không tan, giờ phút này anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có người muốn quấy rầy bọn họ, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

Tần Hàn Vũ bất đắc dĩ đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa, Sở Kiều Kiều ăn mặc tinh xảo và Dương Tử Nguyệt đứng sau lưng cha Sở - Sở Thiên Hằng. Sở Thiên Hằng trông thấy Tần Hàn Vũ tuấn tú lịch sự, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng hài lòng, cười tủm tỉm mở miệng: "Tôi tới tìm Tần tiên sinh, không biết ông ấy có ở nhà không?"

Sở Thiên Hằng, Tần Hàn Vũ nhận ra ông ta, người này thường xuyên "ăn vạ" ở nhà anh không chịu rời đi, mỹ danh là giữ gìn mối quan hệ, nhưng trên thực tế lại là muốn chiếm tiện nghi.

Ánh mắt quét qua gương mặt có bốn phần tương tự Tần Kiều Kiều của Sở Kiều Kiều, đầu lông mày Tần Hàn Vũ lạnh lẽo, nhưng trên mặt không hiện: "Có, mời vào."

Khéo léo đúng mực, phiên phiên như ngọc, đây chính là Tần Hàn Vũ Tần Tiểu Thiếu. Trên mặt Sở Kiều Kiều nhiễm lên rặng mây hồng, cô ta chưa từng chính diện gặp qua Tần Hàn Vũ.

Từ khi biết mình và Tần Kiều Kiều có mấy phần giống nhau, cô ta sửa tên Sở Nhu Nhu thành Sở Kiều Kiều, cha mẹ cũng tuỳ tiện không cho cô ta đi ra ngoài. Cô ta nhận biết nam thần đứng đầu căn cứ, nhưng cũng chỉ là xa xa nhìn qua vài lần, khuôn mặt tuấn tú mông lung đó khiến tâm hồn thiếu nữ của cô ta ngứa ngáy.

Hiện tại, rốt cuộc cô ta có thể đứng ở trước mặt anh, quang minh chính đại nói cho anh biết, cô ta tên Sở Kiều Kiều.

Dương Tử Nguyệt có chút không yên lòng, cô còn đang suy nghĩ đến chuyện hồi sáng, ba người Lục gia đều đã chết, cô không biết là ai làm, thế nhưng cô lại từng có mặt ở hiện trường. Đến bây giờ, cô còn nhớ rõ vẻ mặt thất khiếu chảy máu chết vô cùng thảm của Lục Nguyên Thịnh.

"A, tốt quá." Sở Thiên Hằng cười, sau đó cùng Tần Hàn Vũ đi vào.

Trên ghế sô pha, Vân Hoán còn đang kiên nhẫn xoa bụng cho Tần Nhất, chợt nghe thấy một giọng nam lạ vang lên: "Tần tiên sinh, tôi lại tới quấy rầy ngài rồi."

Tần Hàn Mạt đưa lưng về phía Sở Thiên Hằng, trợn trắng mắt, nếu biết là quấy rầy thì sao còn tới.

Tần Hàn Mạt quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Sở Kiều Kiều theo sau cha Sở bước vào, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Trong mắt phượng của Tần Miễn ẩn ẩn có chút hàn ý, Sở Thiên Hằng là có ý gì?

Sở Thiên Hằng vừa nhìn thấy Tần Miễn, vô cùng tự giác tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó bắt đầu thao thao nói: "Tần tiên sinh, ngài biết không, một nhà Căn cứ trưởng Lục đều bị hại rồi, trong lòng chúng tôi đang rất lo lắng, cũng không biết là tên nào lên cơn điên, người Lục gia tốt như vậy mà, thật sự là đáng thương."

Sở Thiên Hằng lặn ra mấy giọt nước mắt, sau đó lại tiếp tục nói: "Tần tiên sinh, căn cứ này không thể một ngày không có Căn cứ trưởng, ý của mọi người là muốn ngài lên nắm vị trí này, không biết ý của ngài thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play