Edit by Thanh tỷ

Chương 470: Kế hoạch của Sở gia

Mẹ Sở thấy Sở Kiều Kiều không vui liền nhẹ giọng đem chuyện nói cho Sở Kiều Kiều biết.

Nói đến chuyện này, Sở Kiều Kiều lại càng không vui: "Ông nội đúng là hồ đồ, cũng không nhìn một chút, hiện tại trong căn cứ ngoài sáng là Lục gia đứng đầu, nhưng ai không biết Tần gia mới thật sự là lão đại, ai không nịnh bợ Tần gia."

"Ông nội thì hay rồi, thích đi ngược lại, không muốn bám vào Tần gia, mà cùng cái người bùn nhão không thể trát tường Lục Bác Ái thông đồng một chỗ."

Mẹ Sở vội vàng vỗ nhẹ lên bả vai con gái: "Đứa bé ngốc này, sao có thể chuyện gì cũng nói ra miệng, cẩn thận tai vách mạch rừng, những điều này bản thân chúng ta biết là được."

Nói xong, mẹ Sở cũng thở dài: "Ông nội con cũng thật là, không biết nghĩ ra kế sách quỷ quái gì mà một lòng muốn giữ gìn mối quan hệ qua lại với Căn cứ trưởng Lục, về sau chắc chắn ông ấy sẽ hối hận."

Mẹ Sở nhìn con gái càng lớn càng xinh đẹp, trong lòng đắc ý: "Kiều Kiều, kế hoạch của con tiến hành như thế nào rồi? Tần gia nhị thiếu phải chăng đã coi trọng con?"

Sở gia bọn họ ba năm trước mới tiến vào căn cứ thành phố Z, lúc ấy Tần gia đã ngầm độc quyền trong căn cứ. Trong lúc bọn họ đang nghĩ làm sao nhờ vả chút quan hệ, thì một lần có người thuận miệng nói một câu, Sở Kiều Kiều và con gái nhỏ của Tần gia lớn lên thật giống nhau.

Khi đó, mẹ Sở cố ý đi nghe ngóng một phen mới biết được Tần gia không chỉ có hai vị thiếu gia, mà còn có một cô công chúa nhỏ vô cùng được cưng chiều. Nhưng không biết sau đó có chuyện gì xảy ra, cô công chúa nhỏ đó đã chết.

Lúc ấy tâm tư bà ta khẽ động, trăm phương ngàn kế mới tìm được một tấm ảnh chụp của Tần Kiều Kiều, quả nhiên cùng con gái bà ta có bốn phần tương tự.

Mấy năm nay, con gái càng ngày càng bắt chước giống cô công chúa nhỏ của Tần gia, bọn họ chuẩn bị tốt hết mọi thứ mới để Sở Kiều Kiều đi gặp người Tần gia.

Nhắc tới chuyện này, Sở Kiều Kiều có chút bực bội. Cơ hội ngày đó tốt như vậy, nhưng đều bị Hạ Thiên Vũ ngu ngốc kia làm hỏng. Cô ta cũng không biết Tần gia nhị thiếu có ấn tượng như thế nào đối với mình.

Hơn nữa, còn có thiếu nữ kia, thiếu nữ xinh đẹp kinh động lòng người.

Cũng may bản thân chưa có làm ra chuyện gì khác người.

"Mẹ, con cần đi tới Tần gia một lần nữa." Ánh mắt Sở Kiều Kiều kiên định, cô ta nhất định phải trở thành người trên người! Chỉ cần trèo lên cành cây cao Tần gia này, quyền thế còn không phải dễ như trở bàn tay ư.

"Tốt tốt tốt, thật không hổ là con gái ngoan của mẹ. Kiều Kiều, con lớn lên rất xinh đẹp, Tần gia đại thiếu chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới làn váy của con thôi." Mẹ Sở vẻ mặt từ ái nhìn Sở Kiều Kiều.

Sở Kiều Kiều cười nhạt, nhưng đắc ý dưới đáy mắt lại vô cùng rõ ràng.

Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Sở nhìn thoáng qua Sở Kiều Kiều, hai người đều ngậm miệng, không lên tiếng nữa. Cửa phòng mở ra, Dương Tử Nguyệt mất tự nhiên đứng ở cửa, khúm núm nói: "Mẹ, ông nội bảo con và chị cùng đến Tần gia."

(Truyện chỉ đăng trên trang truyenwiki1.com @thanhty1412)

Mặt trời từ từ nhô lên, báo hiệu ngày mới đã đến. Ánh nắng êm dịu chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ chui vào trong phòng, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Tần Hàn Mạt chần chừ lưỡng lự đứng ở trước cửa phòng Tần Nhất, bên cạnh là Tần Hàn Vũ không ngừng thả ra khí lạnh "vù vù".

"Anh, cũng sắp giữa trưa rồi, chúng ta có nên đánh thức Nhất Nhất dậy không?" Tần Hàn Mạt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của anh trai mình.

"Hừ, người nào đó thật sự là quá lười biếng, như vậy làm sao có thể bảo vệ tốt Nhất Nhất? Hàn Mạt, em nói xem có đúng không?" Tần Hàn Vũ vẫn bày ra bộ dáng ưu nhã như cũ, đứng ở nơi đó, một thân áo trắng, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm nửa lộ, tóc đen hơi rối, đẹp như tranh vẽ.

Chỉ là giọng điệu kia, lời nói kia, giống như là từ trong hàm răng nặn ra, nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như muốn nhai nuốt cắn xé người nào đó vào trong bụng.

Tần Hàn Mạt cười khan vài tiếng, anh cả như vậy thật đáng sợ. Em rể, em tự cầu phúc đi!

Chương 471: Mặt khác của Công tử

Tần Hàn Vũ còn đang bổ não làm sao tháo người nào đó thành tám khối, mặc dù anh đánh không lại cậu ta, nhưng người nhà nhiều. Anh đánh không lại, Hàn Mạt có thể lên.

Khổ cho Tần Hàn Mạt còn không biết mình đã bị anh trai vô lương nhà mình để mắt tới.

Cửa "cạch" một tiếng mở ra.

Tần Nhất ngáp một cái, từ trong phòng đi ra, dáng người nho nhỏ mặc một bộ váy ngủ màu trắng hai dây, đầu vai trắng nõn mượt mà lộ ra bên ngoài, da thịt mịn màng giống như mỡ đông.

Tóc đen xõa chạm vai lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nhất, mắt phượng xinh đẹp ngơ ngác lấp lánh ánh nước, mang theo cảm giác mơ màng lười biếng vừa mới tỉnh ngủ.

Bàn tay nhỏ giơ lên xoa xoa mắt, môi đỏ hơi bĩu, giọng nói thanh lãnh dĩ vãng giờ phút này lại trở nên mềm mại: "Bình Tử, sao lại dậy sớm như vậy?"

Một mặt đáng yêu mềm mại khó thấy được của thiếu nữ khiến hai mắt Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt sáng lên. Hai anh trai có tính muội khống mạnh mẽ giờ phút này ánh mắt lom lom nhìn dáng vẻ đột ngột trở nên đáng yêu của em gái.

Tần Nhất hiếm khi lộ ra một mặt mơ hồ đáng yêu như vậy, ngày thường cô hoặc là thanh lãnh, hoặc là tà mị, hoàn toàn không giống những cô gái cùng tuổi, xinh xắn ngọt ngào.

Nhưng trong lòng mỗi người con gái đều có một hình tượng công chúa riêng, Tần Nhất cũng không ngoại lệ, chỉ là nó không phổ biến mà thôi.

Tần Nhất không nghe được thanh âm quen thuộc, hơi nghi hoặc, sau đó lập tức tỉnh táo lại, đầu óc mơ mơ màng màng cũng thanh tỉnh. Lúc này cô mới nhớ, mình đang ở Tần gia.

Có lẽ là cái ôm của Vân Hoán quá mức an yên ấm áp, Tần Nhất khó có được một giấc ngủ ngon đến vậy. Thậm chí lúc tỉnh lại còn có chút mơ mơ màng màng, cho rằng mình vẫn đang sống chung với Trần Á Bình ở đời trước.

Mở mắt ra, hai đôi mắt phượng giống nhau sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, phảng phất như cô là miếng thịt ngon miệng lắm vậy, chỉ thiếu chút nữa là nhào lên.

Hai con Husky, không đúng, trong phòng còn có một con.

Tần Nhất ít khi bị thất thố, giờ phút này hơi có chút không được tự nhiên.

Tần Hàn Vũ nhìn ra Tần Nhất ngượng ngùng, vành tai trắng nõn đỏ lên đã biểu hiện rất rõ. Anh nhìn Tần Nhất một cách ôn hòa, khóe môi cong lên: "Nhất Nhất, ngủ có ngon không?"

Tần Nhất nhẹ gật đầu, phòng của cô là người Tần gia tỉ mỉ bày trí, vừa đúng là phong cách cô thích nhất.

Có lẽ là vì có Vân Hoán ở bên cạnh, cô một đêm này ngủ rất ngon.

"Ngủ ngon thì tốt." Tần Nhất hiện tại đã hai mươi mốt, nhưng cô lớn lên rất đẹp, làn da non mềm thủy nộn, liếc mắt nhìn qua giống như thiếu nữ xanh tươi tuổi mười sáu mười bảy.

Giờ phút này đầu cô hơi nghiêng, mắt phượng xinh đẹp long lanh, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, khiến Tần Hàn Vũ ngứa ngáy tay chân.

Ngứa tay giống Tần Hàn Vũ còn có Tần Hàn Mạt, nhưng tính tình Tần Hàn Mạt không có cao lãnh như Tần Hàn Vũ, nói trắng ra Tần Hàn Vũ chính là một tên muộn tao. Còn Tần Hàn Mạt muốn làm liền làm, anh vươn tay xoa xoa đầu Tần Nhất, khóe miệng hơi vểnh lên: "Cha làm bữa sáng, em vào sửa soạn một chút rồi xuống ăn nhé."

Mặc dù bây giờ cũng không thể coi là bữa sáng nữa.

Ngoại trừ Vân Hoán, Tần Nhất chưa bao giờ thân mật với người đàn ông nào khác như vậy, vành tai tinh xảo nho nhỏ phấn hồng, nhìn rất đáng yêu. Chỉ là trên mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng như cũ.

"Ừm, tôi biết rồi."

Tần Nhất quay người vào phòng, bước chân có chút vội vàng.

Sau khi Tần Nhất rời đi, rốt cuộc Tần Hàn Vũ nhịn không được cười khẽ, không nghĩ tới Bảo Bảo nhà anh dễ ngượng ngùng như thế, thật sự là vô cùng dễ thương.

Chỉ có điều, Tần Hàn Vũ liếc mắt nhìn thoáng qua Tần Hàn Mạt đang cười ngây ngô, ưu nhã hất lọn tóc hơi rủ xuống trước trán: "Hàn Mạt, hôm nay Sở gia tới cửa thăm hỏi, em thay anh tiếp đãi bọn họ. Không cần nói gì cả, quyết định vậy đi."

Nói xong, không cho Tần Hàn Mạt có cơ hội từ chối, Tần Hàn Vũ đi xuống tầng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play