Chương 822: Trận chiến thế kỷ (20)
Lúc trước rõ ràng hắn có thể bảo hộ cô ta, ban đầu rõ ràng hắn còn tìm người bảo vệ cô ta, thế nhưng cuối cùng lại không có ai xuất hiện.
Lâm Oản Oản nghiêm túc hoài nghi tiến sĩ Lâm là cố ý, cố ý hủy mặt của cô ta, để cô ta không thể rời khỏi hắn.
Cô ta hoài nghi không phải là không có lý do, khi còn bé chính là như vậy, chỉ cần cô ta chơi cùng người nào hơi tốt một chút, vài ngày sau, cô ta liền không thấy những người bạn đó nữa.
Cũng may cô ta cũng không thích những người đó, nên không so đo gì.
Nhưng bây giờ thì khác, lần này bị hủy là mặt của cô ta, cô ta nào có khả năng có thể tha thứ!
Nhưng hiện tại Lâm Oản Oản sẽ không vạch mặt với tiến sĩ Lâm, giờ cô ta chỉ có thể ở chung một chỗ với hắn, vả lại mặt của cô ta cũng phải dựa vào tiến sĩ Lâm.
Người của căn cứ Kinh Đô gần đây có chút phát sầu, tại sao ư, bởi vì bên ngoài tường rào là đám Zombie đáng ghét mỗi ngày đều phải tới gây rối một lúc, cứ quấy rối như thế, dị năng giả trong căn cứ giảm đi rất nhiều.
Tất cả mọi người rất bực bội, mấy trận đánh nhỏ vài ngày nay khiến bọn họ ý thức được đầy đủ, bọn họ đánh không lại Zombie.
Thật ra cũng không phải đánh không lại, chỉ là có thêm bán thú nhân trợ giúp, bọn họ liền không được.
Bọn họ cho rằng kết quả xấu nhất chỉ có như vậy, nhưng sự thực là bọn họ nghĩ quá ngây thơ.
Mấy ngày nay, căn cứ mơ hồ có xu thế sắp không thủ được nữa, ngay cả mạnh như Đế thiếu và Công tử liên thủ cũng không được.
Trong phòng nghị sự, Tần Nhất có chút mỏi mệt xoa huyệt thái dương, Vân Hoán bên cạnh nhìn cái cằm của cô vợ nhỏ nhà mình ngày càng nhọn, vô cùng đau lòng.
Cũng mặc kệ có người ở chỗ này, trực tiếp từ bên trong không gian lấy ra một phần hoành thánh đặt ở trước mặt Tần Nhất: "Ăn đi, lót dạ trước."
Mùi thơm nức mũi bay đến, người có mặt nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng mọi người không dám động, ngay cả Vân Nam cũng không dám, hiện tại toàn bộ đều phải dựa vào Vân Hoán và Tần Nhất, ai cũng không dám đắc tội hai người này.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng bị chỉnh quá sức, mỗi ngày đều có việc làm không hết.
Theo ý tứ của Tần Nhất thì chính là toàn bộ người trong căn cứ đều đang bận bịu, không có đạo lý đám bọn họ chỉ ngồi ở trong nhà hưởng thụ.