Chương 817: Trận chiến thế kỷ (15)

Thanh Tuyệt theo bản năng tránh đi, thế nhưng mũi tên kia giống như đã sớm đoán được trước, hung hăng đâm vào cánh tay của hắn, huyết dịch màu xanh nhạt chảy xuống.

"Tần Nhất!" Thanh Tuyệt ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi.

"Có gì chỉ giáo?" Trả lời hắn là thanh âm như ngọc của Công tử.

Thanh Tuyệt híp híp con mắt màu đỏ, lúc này mặt trời đã ló rạng, ánh nắng vừa vặn chiếu xuống người thiếu niên dưới tường vây, mặt mày như họa, thanh lãnh như ngọc.

Nhưng điều này lại khiến Thanh Tuyệt mắt sắc âm trầm, đại ca của bọn hắn Lăng Không chính là chịu thiệt trong tay người này.

"Tần Nhất, cuối cùng ngươi cũng chịu ra, làm sao, không trốn tránh giống như rùa đen rúc đầu vào mai nữa?"

Thanh Tuyệt mạnh miệng trào phúng Tần Nhất, trước đây hắn thưởng thức thiếu niên bao nhiêu, hiện tại liền hận bấy nhiêu.

Nhân loại này lừa gạt Trạch Ninh, sau đó còn gϊếŧ Lăng Không, Zombie Vương bọn hắn có thù không đội trời chung với nhân loại này!

"Tiểu tử Trạch Ninh kia đâu, đồ lang tâm cẩu phế đó không dám xuất hiện à? Thân là Zombie Vương vậy mà lại đi giúp đỡ kẻ địch của đồng loại, thật có mặt mũi quá cơ! Nhân loại các ngươi đều không phải thứ gì tốt!" Thanh Tuyệt kêu gào.

"Miệng Zombie Vương đúng thật là thối, đầu óc cũng thật sự không tốt, tình huống như hiện tại là do ai tạo thành? Nếu như tôi nhớ không nhầm thì là chính các ngươi nhỉ? Cao hứng bừng bừng muốn diệt sạch nhân loại, sao nào, hiện tại lại đem hết thảy tội đổ lên người chúng tôi, ngươi cũng thật có mặt mũi quá cơ!"

Tần Nhất cười nhạt một tiếng, đuôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhếch lên, mang theo nồng đậm ý trào phúng.

Thanh Tuyệt bị Tần Nhất vặn lại, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời phản bác. Cuộc chiến tranh này đúng là do Zombie bọn hắn khơi mào, nhưng bọn hắn không phải cũng là do bị tiến sĩ Lâm mê hoặc sao, tiến sĩ Lâm không phải cũng là từ bên phía nhân loại tới sao.

Nghĩ như vậy, Thanh Tuyệt cảm thấy vẫn là nhân loại sai, hoàn toàn không có một chút quan hệ nào tới Zombie bọn hắn!

"Hừ, tên tiến sĩ Lâm kia..." Thanh Tuyệt bị ánh mắt khinh thường của Tần Nhất chọc cho nổi giận đùng đùng, mở miệng liền muốn nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng vừa mới nói được mấy chữ thì chợt nhớ tới lời cảnh cáo của tiến sĩ Lâm với hắn, lại đem lời vừa tới miệng nuốt xuống.

Mắt phượng của Tần Nhất lóe lên, trên mặt vẫn cười mỉm như cũ: "Tiến sĩ Lâm làm sao?"

Đáng tiếc, Thanh Tuyệt đã ngậm chặt miệng, không chịu nói gì nữa.

Hắn nổi giận đùng đùng phất phất tay về phía Zombie: "Chúng ta quay về!"



Dù sao người kia cũng chỉ để hắn tới quấy rối một chút.

Thanh Tuyệt rời đi, Tần Nhất nhanh chóng đi xem xét thương thế của Trần Triệt, tay phải bị bỏng nhưng không phải rất nghiêm trọng.

Trần Triệt tinh mâu cong cong: "Anh không sao, đã lâu không đánh một trận thoải mái như thế. Đúng rồi, Tiểu Nhất Nhất, việc em cần làm đã thành công chưa?"

Thấy Trần Triệt nháy mắt tinh nghịch đối với mình, cô liền biết người này thật sự không sao, cô đỡ lấy Trần Triệt, dẫn theo quân đội phía sau trở về thành: "Đương nhiên, tôi đã tặng cho bọn hắn một món quà lớn nha!"

Trần Triệt sờ lên cánh tay của mình: "Như vậy mới phải chứ, bằng không vết thương tiểu gia phải chịu là phí công rồi."

Đang nói thì Vân Hoán đi tới, đôi mắt đào hoa âm trầm nhìn Trần Triệt và Tần Nhất, không, chính xác mà nói là nhìn cái tay Tần Nhất đỡ lấy Trần Triệt.

Khóe miệng Trần Triệt hơi giật giật, bất động thanh sắc kéo giãn khoảng cách với Tần Nhất, để một quân nhân bên cạnh đỡ lấy mình.

Được rồi, anh ta là anh cả, không cùng bình dấm chua nào đó so đo!

Vân Hoán thấy Trần Triệt tự giác như thế, đôi mắt trong veo hơn chút, anh tràn đầy lòng tham chiếm hữu kéo lấy hai tay Tần Nhất, mềm mềm, rất dễ chịu.

Tần Nhất liếc mắt nhìn Vân Hoán một cái, nhưng cũng không nói gì, ngược lại khiến người xung quanh trông thấy mà trợn tròn mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play