Chương 815: Trận chiến thế kỷ (13)
Thế nhưng chính những người không có tiếng tăm gì như bọn họ, lại ở lúc căn cứ xảy ra chuyện đứng ra đầu tiên.
Việc trông coi bảo vệ tường vây khá khổ nhọc, thế nhưng bọn họ lại không hề oán giận lời nào.
Tần Nhất có thể làm, chỉ là khiến bọn họ có thể được ăn uống tốt hơn chút.
Buổi tối, Ngô Phàm vẻ mặt nghệt ra nhận lấy cơm hộp từ trong tay nhóm Lan Linh.
Lan Linh cười đáng yêu nói: "Ngô đại ca, chúng em tới đưa cơm cho mọi người. Mọi người vất vả rồi, không ăn chút đồ ăn ngon cơ thể sao chịu đựng được. Mấy ngày này đều sẽ do bọn em tới đưa cơm, mọi người ăn trước, lát nữa bọn em quay lại lấy hộp cơm."
Sau khi nhóm Lan Linh rời đi, Ngô Phàm mở hộp cơm ra, bên trong là cơm trắng mềm thơm, trong mỗi hộp cơm đều là một mặn một chay thêm cả canh, đồ ăn mặc dù không nhiều, nhưng phân lượng lại rất lớn, đủ cho đám đàn ông thô lỗ bọn họ ăn.
Hốc mắt Ngô Phàm bỗng nhiên đỏ hồng, mùi đồ ăn lượn lờ bốn phía khiến trái tim lạnh lẽo của bọn họ ấm áp hơn rất nhiều, cũng làm cho bọn họ biết, bọn họ vẫn có người nhớ tới.
"Oa, đội trưởng, đồ ăn này thật ngon, chỉ nói cơm trắng này thôi đã rất trân quý, chúng ta có thể ăn sao?" Nói chuyện là một tiểu binh, thoạt nhìn gầy gầy yếu yếu, mới mười sáu tuổi.
Ngô Phàm sờ lên đầu cậu tiểu binh: "Đương nhiên có thể, đây là tâm ý của người ta, nhưng chúng ta ăn xong phải trông coi tường vây cho thật tốt, không được lơ là."
"Ye, đội trưởng thật tốt ~" Đám người hoan hô, trên gương mặt thô khô là nụ cười vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, trên tường rào náo nhiệt giống như đang ăn tết vậy
"Wa, đội trưởng, thịt này thật đúng là ngon quá đi ~"
"Đúng đúng đúng, nhưng tôi vẫn thích ăn rau xanh nhất, haizz, gần đây liên tục ăn thịt, cảm giác sắp bị táo bón đến nơi rồi."
"Ha ha ha..."
Tảng sáng mặt trời còn chưa có mọc lên, còi báo động chói tai đã vang vọng toàn bộ căn cứ.
Tần Nhất và Vân Hoán trong nháy mắt thanh tỉnh, bọn họ đều để nguyên quần áo mà ngủ, lúc này mang giày vào liền đến thẳng trên tường rào.
Bọn họ đến không lâu, Trần Triệt cùng Dương Lâm Hải cũng chạy tới, lại qua không lâu, Vân Diệu cũng tới.
"Làm sao vậy làm sao vậy, bọn chúng hành động rồi ư?" Dương Lâm Hải mặc vội bộ đồ ngủ liền chạy tới, khi ông ta thoáng tới gần Tần Nhất, Tần Nhất không tự giác lui về sau mấy bước, đôi mày thanh tú hơi nhăn.