Chương 812: Trận chiến thế kỷ (10)

Tần Nhất ngơ ra mấy giây, đợi chạm tới đôi mắt đào hoa nhiễm lên dị sắc của Vân Hoán, Tần Nhất chợt cảm thấy eo mình đau nhức không thôi.

"Hôm nay, hay là bỏ qua đi, em mệt quá~" Tần Nhất dừng một giây, trong mắt phượng hiện lên mấy phần cầu xin.

Vân Hoán cười khẽ, vẻ mặt lạnh nhạt biến mất, Tần Nhất nhìn anh đến ngây người.

"Đây là trừng phạt vì em không ngoan."

Giọng nói quyến rũ trầm thấp truyền đến, giống như tiếng ca của nữ yêu trong biển sâu, khiến cho người ta nhịn không được trầm mê.

Chờ lúc Tần Nhất từ bên trong nam sắc tỉnh táo lại, cô đã bị Vân Hoán đẩy ngã trên giường, Tần Nhất thẹn quá nắm chặt lấy lỗ tai của người nào đó.

"Vân Hoán, anh thế mà dùng mỹ nam kế với em!"

"Vợ, đêm đẹp thường ngắn, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi!"

"Ưʍ..."

Buổi chiều ngày thứ hai Tần Nhất mới tỉnh lại, vừa cựa người, cô cảm giác hai chân đã không phải là của mình, tới eo cũng không phải nữa.

Người đàn ông nào đó cũng không có ở trong phòng.

Tần Nhất run rẩy bắp chân chậm rì rì xuống giường, mới đi một bước nhỏ, chân liền tê mỏi vô lực.

Nghĩ đến người khiến cô trở thành dáng vẻ này, Tần Nhất nghiến răng nghiến lợi, chết tiệt, đúng là không nên mềm lòng mà!

Đang nghĩ ngợi, kẻ đầu sỏ nào đó bưng cơm đi vào liền đối diện với đôi mắt phượng chứa đầy tức giận, Đế thiếu chuẩn bị vuốt lông.

"Tỉnh rồi à, có đói bụng không?" Giọng Vân Hoán khó được ôn nhu, bên trong đôi mắt đào hoa là yêu chiều nồng đậm.

Tần Nhất lập tức liền mất đi khí thế, cô đối với anh luôn luôn mềm lòng.

Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ cho sanh sắc mặt tốt nhìn.

Thế là Đế thiếu của chúng ta có chút khổ não buồn bực, cô vợ nhỏ dễ thương của anh không để ý đến anh, bây giờ phải làm sao mới tốt?

Nhưng anh còn chưa nghĩ ra biện pháp dỗ cô, tin tức Zombie công thành liền truyền tới. May mắn một ngày trước Khâu Khắc đã dẫn theo người của nhiều căn cứ lân cận tới căn cứ Kinh Đô, về phần những người không tin hắn, toàn bộ chết thảm dưới móng vuốt của Zombie.

"Nên tới chung quy vẫn tới." Tần Nhất đặt cốc trà trên tay xuống, mắt phượng nhìn thẳng Vân Hoán.

Trong lòng mỗ nam nào đó cực kỳ vui mừng, mắt đào hoa tràn đầy ý cười, tiểu gia hỏa đã vài ngày không để ý tới anh, điều này khiến anh vô cùng buồn bực.

"Có gì, lát nữa Dương Lâm Hải sẽ tới tìm em." Cánh môi mỏng mà gợi cảm của Vân Hoán khẽ mở, màu hồng nhàn nhạt rất xinh đẹp, nhìn rất muốn hôn lên.

Đáng tiếc, Tần Nhất bây giờ đã miễn dịch với sắc đẹp của Vân Hoán, cô há to miệng cắn một miếng sandwich, ăn như hổ đói, nhưng tuyệt không thô lỗ, mà ưu nhã dị thường.

Chờ Tần Nhất và Vân Hoán lấp đầy bụng xong, Tần Nhất mới đứng lên phủi phủi quần áo, lôi kéo tay Vân Hoán: "Đi thôi, không cần chờ ông ta."

Ông ta ở đây đương nhiên là chỉ Dương Hải Lâm.

Vân Hoán mỉm cười, sau đó theo Tần Nhất rời đi.

Bên ngoài tường thành, đám Zombie ngo ngoe muốn động, nhưng lại bị áp chế bởi ba con Zombie Vương trước mặt.

Lúc Tần Nhất cùng Vân Hoán leo lên tường thành đã có một tốp quân nhân đứng ở phía trên, uy phong lẫm liệt, mặt không biểu cảm đối mặt với đại quân Zombie đang bao vây phía dưới.

Quân nhân vừa nhìn thấy Tần Nhất và Vân Hoán tới, sĩ quan đứng đầu Ngô Phàm cung kính đi tới: "Đế thiếu, Công tử, hai người đã tới."

Tần Nhất đi theo bên người Vân Hoán, chuyện ở thành phố C mặc dù bọn họ không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng đều biết vị thiếu niên trông gầy yếu này lấy sức một người khiến Zombie Vương rút lui. Chỉ một phần dũng khí cùng thực lực này, cũng khiến những quân nhân thiết huyết bọn họ bội phục không thôi.

Đồng thời, danh tiếng của Công tử Tần Nhất cũng truyền càng xa, thậm chí mơ hồ nổi ngang danh Đế thiếu.

Lại một vị nam thần quốc dân hoành không xuất thế.

Edit by Thanh tỷ

Chương 813: Trận chiến thế kỷ (11)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play