Chương 801: Lâm đại tiểu thư (3)
Lâm Oản Oản nghĩ đến mức xuất thần, nhưng ở trong mắt Khâu Khắc chính là có ý trách tội Tần Nhất, Khâu Khắc nhíu mày, càng thấy không thích cô đại tiểu thư này.
Trần Thanh Lệ muốn mở miệng nói chuyện, cô nàng thật ra rất thích Tần Nhất, thiếu niên đẹp trai rạng ngời như nhân vật bên trong manga, hoàn toàn hợp gu của cô nàng.
Thế nhưng vừa rồi cô nàng đã vì Oản Oản mà làm mất lòng đối phương.
Cô nàng rất thích Tần Nhất, thế nhưng cô nàng càng thích Oản Oản hơn.
Nhưng nếu Oản Oản và thiếu niên này hòa hảo thì tốt biết bao.
Khâu Khắc không thích Lâm Oản Oản, đương nhiên sẽ không cho bọn họ gian phòng tốt gì, có điều cũng sẽ không quá kém, dù sao người ta cũng là đại tiểu thư Lâm gia, ngoài mặt vẫn phải giữ cho chút thể diện.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có gian phòng bên cạnh chỗ Tần Nhất là phù hợp.
Khâu Khắc dẫn Lâm Oản Oản qua đó, xa xa liền thấy Vân Hoán đứng ở cổng.
Hắn nhận thức Vân Hoán, Đế thiếu Vân Hoán.
Khâu Khắc cười chào hỏi: "Vân tiên sinh ở đây làm gì vậy?"
Vân Hoán liếc nhìn Tần Nhất đang mặc áo sơmi nhăn nhúm đằng sau Khâu Khắc, có một loại người, dù mặc quần áo như ăn mày cũng vẫn đẹp.
Rất hiển nhiên, Tần Nhất và Vân Hoán đều là loại người này.
"Đang tìm tiểu gia hỏa không nghe lời nào đó." Vân Hoán lãnh đạm trả lời lại một câu, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên người Tần Nhất: "Còn không qua đây, bệnh còn chưa tốt đã chạy loạn, nếu như có lần sau thì đừng nghĩ tới chuyện xuống giường."
Khóe miệng Ngô Đồng giật một cái, không biết tại sao cô ấy cứ cảm thấy cái không xuống được giường này tuyệt đối là cái mà cô ấy đang hiểu kia.
Cần cổ của Tần Nhất không nhịn được hơi co rụt lại, nhắc tới cũng kỳ quái, thường ngày đều là cô đè đầu Vân Hoán, thế nhưng sau lần dung hợp nguyên tố trước đó, lúc cô đối diện với Vân Hoán luôn nhịn không được cảm thấy chột dạ.
Trước mặt người ngoài, Tần Nhất vẫn cần duy trì thiết lập hình tượng của mình, cô bình tĩnh đi tới bên người Vân Hoán, cười nhạt: "Không phải do Lâm tiểu thư tới sao, em đặc biệt ra ngoài nghênh đón một chút."
Vân Hoán nghe vậy đánh mắt nhìn sang Lâm Oản Oản, Lâm Oản Oản thấy Vân Hoán nhìn qua thì mắt đẹp sáng lên, vừa định lên tiếng liền thấy người nào đó thu hồi ánh mắt.
"Cũng chỉ có một cái mũi hai con mắt, có gì đáng xem."
Giọng điệu Vân Hoán bình thản, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt, thậm chí trong giọng nói còn xen lẫn chút không vui.
Đúng vậy, không vui, không vui bởi Tần Nhất vì một người khó coi như thế chạy ra ngoài.