Chương 787: Dung hợp nguyên tố (5)
Phượng Hoàng so với trước đó thì xinh đẹp hơn, lông vũ màu lam tím, loáng thoáng có thể nhìn thấy điểm điểm lôi quang, so với trước càng thêm tinh xảo.
Mắt phượng màu băng lam giống như biết nói chuyện, lập tức hạ thấp khí thế hỏa long của Lăng Không xuống.
Tần Nhất mở to mắt, bên trong có tia sáng màu lam tím lóe qua, khóe miệng cô hơi cong, xinh đẹp không tưởng nổi: "Làm sao đây, nên đến lượt tôi phản kích rồi."
Lăng Không biến sắc, dù cho Tần Nhất không động thủ thì hắn cũng có thể cảm nhận được uy lực của con phượng hoàng này, tuyệt đối không phải thứ hắn có thể ngăn cản.
"Đi." Tần Nhất nở nụ cười, mặt mày cong cong, thế nhưng ở trong mắt Lăng Không lại giống như là ác ma, rét lạnh vô tình.
Phượng Hoàng xinh đẹp cao giọng kêu to, bỗng nhiên xoay người xông về phía Lăng Không, phượng vũ giương rộng mang theo lôi điện.
Lăng Không cắn răng, đưa tay ngưng tụ lại hỏa long, muốn cùng Tần Nhất đối kháng.
Vân Hiên kinh ngạc về sức mạnh của Tần Nhất, cũng không dám chủ quan, vội vàng ngưng tụ ra vòng bảo hộ, Lăng Không vẫn chưa thể chết.
Dung hợp nguyên tố thực sự quá mức kinh khủng, cho dù là Zombie Vương Lăng Không cũng không chịu được, hắn cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều nát, nếu không phải vẫn còn có thể cảm giác được đau đớn, hắn cho rằng mình đã chết.
Hắn đã như vậy, Vân Hiên cùng A Sâm càng không dễ chịu.
Toàn thân hai người đều là vết thương, không khác gì huyết nhân.
"Thế nào, tư vị cũng không tệ lắm phải không." Tần Nhất cười mỉm nhìn ba người Lăng Không ráng sức chống đỡ, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Vân Hiên vuốt ve vết thương trên mặt, tà mị liếʍ liếʍ cánh môi: "Tư vị không tệ, đã vậy hôm nay liền kết thúc ở đây."
Lời Vân Hiên vừa dứt, không biết từ nơi nào xuất hiện rất nhiều dây leo, bao trọn lấy ba người Lăng Không, sau đó nhanh chóng rút lui.
"Chủ nhân, người thế nào?" Tịch có chút lo lắng nhìn Tần Nhất.
Dung hợp nguyên tố không phải nhìn qua chỉ đơn giản như vậy.
Khóe miệng Tần Nhất tràn ra máu tươi, mềm nhũn ngã xuống bên người Tịch, trong lúc mơ hồ dường như cô nghe thấy thanh âm của Tiểu Lam và Tịch.
Thế nhưng cô không trả lời được, há mồm, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ "Đi mau" liền hôn mê bất tỉnh.