Chương 782: Bán thú nhân và Zombie (4)
Vừa dứt lời, không ít bán thú nhân vọt ra.
Thật ra thì quan hệ giữa bán thú nhân với Zombie cũng không mấy thân thiện, mặc dù Vân Hiên hợp tác với Zombie Vương, nhưng quan hệ của Zombie và bán thú nhân lại không phải rất tốt.
Khác biệt chủng tộc chung quy vẫn là khác biệt, mâu thuẫn đều sẽ tồn tại, bán thú nhân cùng Zombie cũng thế, bọn chúng hai bên xem thường lẫn nhau, ...cũng không tín nhiệm đối phương.
Tần Nhất chính là bắt lấy điểm này mới dám gióng trống khua chiêng như vậy.
Chỉ là một cái ngòi nổ nho nhỏ liền có thể đảo loạn vũng nước đục giữa Zombie và bán thú nhân.
Tần Nhất mắt phượng lóe lên, linh hoạt trốn ra đằng sau bán thú nhân, vô cùng đáng thương nhìn bán thú nhân cao lớn cầm đầu: "Đại ca, mau cứu ta, đám Zombie này đúng là không nói đạo lý, bọn hắn vậy mà muốn đánh ta, quả thực không đem bán thú nhân chúng ta để vào mắt."
Cầm đầu bán thú nhân là Hổ tộc, dáng dấp cao lớn uy mãnh, chỉ là phía sau vẫn còn có một cái đuôi hổ thật dài, hắn trừng to mắt, hung tợn nhìn Zombie.
"Đám Zombie các ngươi chán sống rồi đúng không, cả gan dám đuổi đánh bán thú nhân chúng ta, thật to gan."
Trong lòng bán thú nhân Hổ tộc có oán niệm, bọn hắn là bán thú nhân, là nhân loại hoàn mỹ nhất, hiện tại thế mà bị Zombie ức hϊếp, chuyện này không thể tha thứ!
Nghĩ như vậy, hắn trực tiếp vung một quyền lớn tới cái đầu của Zombie, sức lực của hắn so với Tần Nhất lớn hơn nhiều, hơn nữa còn công thẳng vào nhược điểm của Zombie.
Một quyền, một con Zombie ngã xuống đất, máu tanh hôi chảy đầy đất, thế nhưng mùi vị kia lại kí©h thí©ɧ sâu sắc tới Zombie và bán thú nhân.
Trong lúc nhất thời, hiện trường vô cùng hỗn loạn, Zombie cùng bán thú nhân đánh lẫn nhau, thi thể Zombie cùng bán thú nhân đầy đất, song phương đều gϊếŧ đỏ cả mắt.
Ai cũng không chú ý tới thanh âm len lén chạy về phía sau.
Bắt giặc phải bắt vua trước, từ xưa tới nay đây đều là thượng sách, Tần Nhất tự nhiên cũng biết điểm này. Nếu Zombie Vương vừa chết, đám Zombie còn dư lại liền không đủ gây sợ hãi.
Thế nhưng Zombie Vương này lại là thứ khó đối phó nhất.
Có điều, trước đó cô muốn đi gặp một người.
"Vân Hiên, đã lâu không gặp." Tần Nhất nhìn người đứng trước lều, cánh môi nhẹ nhàng cong lên, tùy ý giống như gặp lại bạn cũ.
Có điều người cô coi như bạn cũ lại làm mặt lạnh, sâu trong mắt phượng là hận ý cùng lạnh lẽo không che giấu được.
"Đúng là đã lâu không gặp, tôi thật sự khâm phục cô dám một mình tới đây, cô không sợ có đến mà không có về sao?"