Chương 776: Khai chiến (10)
"Này này, đừng khóc nữa, chúng ta không phải đang suy nghĩ biện pháp sao?" Đàn ông đàn ang mét bảy mà khóc như mưa, khiến cho người ta có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Ngoại trừ thành phố C, còn có những nơi khác.
Đám Zombie học được thông minh, phân tán tiến công, mỗi một Zombie Vương dẫn một nhánh quân tiến công từ bốn phương hướng khác nhau, chậm rãi từng bước xâm chiếm căn cứ, từng chút từng chút tiến gần đến trung tâm.
"Các người thì biết cái gì, các người căn cứ lớn, nhân thủ lại đủ, lương thực cũng nhiều, tự nhiên sẽ không lo lắng, thế nhưng những căn cứ nhỏ chúng tôi nào phải đối thủ của Zombie Vương. Mọi người cũng nhìn ra, Zombie là đang trêu đùa chúng tôi, coi chúng tôi như chuột mà trêu đùa, muốn nhìn chúng tôi dở sống dở chết."
Căn cứ trưởng thành phố C đỏ vành mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra hắn cũng biết vấn đề này oán không được người khác, thế nhưng nhìn thấy căn cứ khác sống thoải mái như thế, lại nghĩ tới tình huống trong căn cứ mình, trong lòng của hắn liền tức giận.
Các căn cứ trưởng khác trầm mặc, trong mắt bọn họ thậm chí có chút mê mang, đó chính là Zombie Vương, bọn hắn làm sao địch nổi.
Hiện tại trong nhân loại có được mấy dị năng giả cấp mười?
Chẳng lẽ nhân loại cứ như vậy bị diệt gọn, thậm chí trở thành đồ ăn hoặc nô ɭệ của Zombie?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ hội trường yên tĩnh không tiếng động.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta là một thể, hiện tại nhân loại cùng Zombie khai chiến, đây không phải vấn đề riêng của một cá nhân hay một căn cứ, mà là vấn đề chung của toàn bộ nhân loại. Hiện tại Zombie đoàn kết như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại không sánh bằng sao? Chưa thử đã muốn từ bỏ à? Vậy thì không bằng trực tiếp quỳ gối trước mặt Zombie, giống như chó nhà có tang đáng thương ngoắt ngoắt cái đuôi cầu xin bọn chúng, khúm núm nịnh bợ để bản thân được sống."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, gọn gàng sắc lạnh khiến trong lòng nhóm người giật thót.
Đúng vậy, còn chưa thử qua mà, tại sao bọn hắn có thể cứ tùy tiện như vậy từ bỏ chứ?
Hơn nữa, không thể không nói, nhiệt huyết sâu trong bọn hắn bị giọng nói này đốt cháy lên.
Bọn hắn không muốn trở thành nô ɭệ khúm núm, cũng không muốn sống kéo dài hơi tàn.
Coi như không vì bọn hắn, không vì bản thân mà nghĩ, cũng phải vì con cháu đời sau của bọn hắn, hậu đại của nhân loại mà suy nghĩ.
Tần Nhất lạnh nhạt nhìn các vị căn cứ trưởng lần nữa lấy lại sức sống, trong lòng hơi có chút hài lòng.
Có đôi khi, khắc phục được tâm lý hoảng hốt sợ hãi là bước đầu tiên, cũng là thành công bước thứ nhất.
"Hiện tại các căn cứ chúng ta nên bện thành một sợi dây thừng rắn chắc, mọi người gặp nạn thì tận lực giúp đỡ." Dương Lâm Hải thấy mọi người bình tĩnh lại liền mở miệng an ủi.