Chương 757: Cảm cúm? Trúng độc! (3)
"Tại sao chứ, sức của em rất nhỏ, những thứ kia không chuyển nổi." Trịnh Như Mộng tội nghiệp nhìn Vân Hoán, nhỏ giọng nũng nịu.
Cô ta biết dáng vẻ mình hiện tại là dáng vẻ đàn ông thích nhất, đáng tiếc cô ta không biết là người đàn ông trước mặt cô ta là Diêm Vương.
"Chuyển không nổi?" Vân Hoán hừ lạnh một tiếng: "Có phải cô quên thân phận của mình rồi không, chẳng qua là một người hầu mà thôi, bảo cô làm thì cô phải làm."
Trần Triệt sờ lên cái mũi, thằng nhóc thối này vẫn giống như trước kia, tuyệt không thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng đúng, tất cả ôn nhu của anh sợ là đều dành cho Tần Nhất.
Sắc mặt Trịnh Như Mộng trắng bệch, nước mắt rưng rưng, nhưng nhìn thấy sắc mặt Vân Hoán liền biết người đàn ông này nói nghiêm túc.
Cô ta khẽ cắn răng, trong lòng trong mắt tràn đầy không cam lòng, đến giờ cô ta mới chính thức ý thức được, người đàn ông này lạnh tâm lạnh tình.
Thế nhưng, tại sao, anh dựa vào cái gì mà đối xử với người phụ nữ đáng chết kia tốt như vậy, rõ ràng, rõ ràng cô ta so với cô còn tốt hơn gấp mười gấp trăm lần.
Cuối cùng, Trịnh Như Mộng đành phải ngậm lấy nước mắt đi chuyển đồ Vân Hoán nói. Thật ra cũng không phải thứ gì lạ, chỉ là quà gặp mặt Vân Hoán tặng cho ông cụ Trần.
Tuy rằng không nặng, nhưng lại rất nhiều.
Trịnh Như Mộng cảm giác mình sắp bị những vật này đè chết rồi.
Cô ta lòng tràn đầy u oán, thế nhưng tâm tình Vân Hoán lại vô cùng tốt, rốt cuộc cô vợ nhỏ nhà mình đặt sự chú ý lên trên người mình, thật tốt.
Quả nhiên Trịnh Như Mộng không thể lưu lại.
Tần Nhất xem hết màn kịch, có hơi buồn ngủ ngáp một cái, muốn xoa xoa mắt, chợt nhớ tới người nào đó, lại dừng lại: "Đúng rồi, ông cụ Trần thế nào rồi?"
Nhắc đến ông nội nhà mình, sắc mặt Trần Triệt trầm xuống: "Ông nội vẫn tốt, thuốc các em đưa tới rất kịp thời, chỉ là những người khác trong căn cứ không tốt lắm, ba ngày qua, trong căn cứ lại có thêm không ít người chết, hơn nữa, hiện tại người bị lây nhiễm ngày càng nhiều, đàn ông và phụ nữ cũng bắt đầu bị bệnh."
Trận bệnh này ấp tới quá đột nhiên và kỳ quặc, anh ta cũng sai người đi điều tra, thế nhưng hoàn toàn tra không được gì.
Nghe Trần Triệt nói nghiêm trọng như vậy, tâm Tần Nhất cũng chìm xuống mấy phần, người kia, rốt cuộc vẫn rất nhẫn tâm.