Chương 748: Đến Kinh Đô (6)
Trong lòng giấu một con mèo nhỏ tên là Tần Nhất, điều này khiến tâm tình Vân Hoán tốt vô cùng.
Đã lâu hai người họ không ra ngoài riêng với nhau như hiện tại, đột nhiên anh vô cùng hoài niệm.
Vân Hoán dịu dàng vén những tóc xõa xuống che mất khuôn mặt Tần Nhất ra sau tai, giọng nói khàn khàn dễ nghe: "Mộng đẹp, Thất Thất."
Tần Nhất là bị Vân Hoán đánh thức, cô phí sức mở mắt phượng ra, con ngươi ậng nước có phần mê mang nhìn Vân Hoán, vô tội giống hệt con mèo nhỏ.
Vân Hoán không vội xuống xe, mà ôm lấy Tần Nhất kéo vào trong ngực, lấy ra khăn tay thấm nước rửa mặt cho Tần Nhất.
Nước lành lạnh khiến Tần Nhất lập tức tỉnh táo lại, cô đang muốn xoa xoa con mắt, tay liền bị Vân Hoán bắt lấy.
Vân Hoán nhẹ nhàng nhéo gò má trắng mịn của cô: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng dùng tay dụi mắt."
Tần Nhất chớp chớp mắt, có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ hiện tại của cô so với ngày thường có phần ngây thơ chọc người.
"Vân Hoán, chúng ta tới đâu rồi?" Tần Nhất ngủ nhiều, cảm giác toàn thân mềm nhũn, cô rúc vào trong ngực Vân Hoán, nhu thuận như mèo nhỏ.
"Mới đi được một phần ba đường, hiện tại cũng không biết đang ở đâu, vừa vặn giữa trưa, anh thấy bên kia có nhà máy bỏ hoang, liền đánh thức em."
Vân Hoán ôn nhu thay Tần Nhất day day huyệt Thái Dương: "Có phải không thoải mái không, buổi chiều tốt nhất không nên ngủ nữa, nếu không tối sẽ không ngủ được."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, quả thực buổi chiều không thể ngủ nữa.
Phệ Thiên thú đang say giấc nồng, Tần Nhất cũng không đành lòng đánh thức tiểu gia hỏa liền để nó lại trên xe.
Vừa xuống xe, Vân Hoán mày kiếm nhăn lại, đưa tay bảo hộ Tần Nhất ở sau lưng.
Có người!
"Yô, không ngờ tới là một tên rất cảnh giác, chúng ta mới vừa mới tới gần đã bị phát hiện!"
Mấy tên đàn ông dáng vẻ lưu manh trong tay cầm gậy sắt thô to từ trong một góc hẻo lánh của nhà máy đi ra.