Chương 740: Dị dạng (2)
Trần Triệt như cười như không nhìn Dương Lâm Hải, phảng phất như những tâm tư nhỏ vừa rồi của ông ta đều bị anh nhìn thấu.
Vu Đào bị Dương Lâm Hải quát lớn, trong nháy mắt tỉnh táo rất nhiều.
Nhưng trên mặt vẫn như cũ không giấu được sự lo lắng: "Căn cứ trưởng, một số người già và trẻ em trong căn cứ toàn bộ đều bị bệnh, cả người nóng ran, ý thức không tỉnh táo."
"Bác sĩ nói thế nào?" Dương Lâm Hải nhàn nhạt hỏi, trong mắt không có chút nào để ý.
Đúng vậy, ông ta căn bản không quan tâm, chỉ là vài người già và trẻ con, trong mắt ông ta, những người này đều là gánh nặng của căn cứ, ngày bình thường cũng chỉ là hỏi han quan tâm tượng trưng vài câu mà thôi.
Vu Đào thấy dáng vẻ này của Dương Lâm Hải, sao lại không biết ông ta còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này: "Căn cứ trưởng, bác sĩ nói tra không ra nguyên nhân, hơn nữa người bị bệnh lần này không phải số ít, trên cơ bản hơn một nửa người già và trẻ em trong căn cứ đều bệnh, căn cứ trưởng, chuyện này không thích hợp."
Dương Lâm Hải ngay từ đầu còn tưởng rằng là chuyện nhỏ, nghe xong lời Vu Đào nói lập tức kinh hãi: "Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm, nhanh lên, dẫn tôi đi xem."
Dương Lâm Hải cảm thấy phía sau phát lạnh, thái dương mồ hôi lạnh nhỏ xuống, nếu chuyện này ông ta không xử lý tốt, vị trí căn cứ trưởng của ông ta sợ là sắp đổi chủ.
Lúc đầu bởi vì chuyện của thành phố Z và tiến sĩ Lâm, uy vọng của ông ta đã giảm đi rất nhiều, bây giờ lại xảy ra chuyện này, Dương Lâm Hải đột nhiên cảm thấy có phải có người ở trong tối tính kế ông ta hay không.
Có điều hiện tại không phải lúc thích hợp để ông ta ngẫm nghĩ về thuyết âm mưu của kẻ trong tối, xử lý chuyện trước mắt quan trọng hơn.
Không chỉ có Dương Lâm Hải cảm thấy không thích hợp, ngay cả Trần Triệt cũng cảm thấy như vậy, anh ta theo bản năng cảm giác chuyện này cùng đám cây bẫy kép bên ngoài căn cứ thoát không khỏi quan hệ.
Nhưng rốt cuộc là ai, tại sao nhằm vào căn cứ?
Trần Triệt nghĩ mãi mà không rõ.
Anh ta đi theo Dương Lâm Hải đến khu bệnh viện duy nhất trong căn cứ, khu bệnh viện này thành lập ba năm trước đây, tuy dụng cụ y tế không thể so sánh với những bệnh viện lớn trước tận thế, song cũng không đến nỗi tệ.
Nhưng hiện tại bên ngoài bệnh viện toàn bộ đều là người bệnh, tiếng rêи ɾỉ đau đớn, tiếng la khóc khàn giọng, khiến cho người ta nhịn không được phiền não xen lẫn sự bực bội.
Trần Triệt nhìn một vòng, quả nhiên nhiễm bệnh đều là người già và trẻ em, nhưng ở đây trẻ em tương đối nhiều. Trần Triệt trong lòng hiểu được, sợ là nhiều gia đình không nguyện ý đưa người lớn tuổi tới bệnh viện, dù sao chi phí khám bệnh không hề thấp.