Chương 738: Bắt đầu đại chiến (12)
Trần Triệt nhìn Vân Diệu, sắc mặt càng ngày lạnh, nói xong lời cuối, lệ khí trong đôi tinh mâu như muốn bộc phát ra ngoài.
Năm năm trước, Sở Sở bị Trần Á Bình nói ra chân tướng, anh ta mới biết được chuyện xảy ra với Vân Hiên vậy mà là do người Vân gia tự mình làm.
Không, một nhánh của Vân Diệu căn bản không thể xưng là người Vân gia.
Còn có hai lão bất tử bất công kia, nếu không phải cùng ở tại căn cứ Kinh Đô có chút cố kỵ, anh ta hận không thể thay bạn tốt gϊếŧ hết một đám người cặn bã này.
Lúc này Vân Diệu cũng không giả vở nữa, hắn ta trào phúng nhìn Trần Triệt: "Anh đang bất bình thay Vân Hoán? Hừ, đáng tiếc là cho dù anh bất bình thay anh ta như thế nào thì anh ta cũng không thể trở về Vân gia. Anh ta là phế vật bị Vân gia bọn này đá ra khỏi tộc."
Trần Triệt bỗng nhiên cười, khóe mắt tràn đầy giễu cợt: "Cậu nói Vân Hoán là phế vật? Sợ là Vân Diệu cậu tự lừa mình dối người đi. Đừng cho là tôi không biết, hiện tại Vân Hoán thành lập căn cứ Đế Đô, đám chuột nhắt các người có bao nhiêu đỏ mắt, muốn tới chia một chén canh, đáng tiếc là bị Vân Hoán đánh ra ngoài."
"Chậc chậc chậc, không biết da mặt dày đến trình độ nào nữa. Làm sao, dáng vẻ mặt dày vô sỉ lúc trước đi cầu Vân Hoán nhưng không được, ngược lại đi rêu rao nói Vân Hoán là bị đám các người đá ra ngoài, mặt mũi đúng là to dễ sợ."
Trần Triệt tận mắt được nhìn cả nhà Vân Diệu vênh váo đắc ý như thế nào yêu cầu Vân Hoán giao căn cứ Đế Đô cho bọn hắn, còn như bố thí nói với Vân Hoán nếu như anh chịu làm việc cho bọn hắn, bọn hắn sẽ cho anh trở về Vân gia.
Lúc ấy phổi của anh ta đều sắp tức đến nổ tung, đặc biệt là hai lão bất tử trên danh nghĩa là ông nội bà nội của Vân Hoán, không biết lấy tự tin ở đâu ra mà mắng nhiếc Vân Hoán bất hiếu, có căn cứ lớn như vậy cũng không biết cho hai ông bà cụ ở.
Trần Triệt lúc ấy suýt thì cười thẳng vào mặt hai ông bà già, hai người này rốt cuộc tâm đã lệch đến chân trời nào rồi!
Thời điểm Vân gia xảy ra chuyện, bác cả Vân Hoán chiếm đoạt toàn bộ tài sản Vân gia, mỹ danh nói là quản lý giúp cháu trai.
Khi đó anh ta có chuyện không ở Kinh Đô, đợi lúc anh ta trở về, nhìn thấy lại là một con thú nhỏ hung ác.
Vân Hoán khi ấy chưa đủ mười tuổi, vốn là tiểu chính thái lớn lên đáng yêu phấn nộn, lại mặc đồ rách rưới, gầy không thành hình người, trên người toàn bộ đều là vết thương, có vết roi da quất, có vết bỏng do tàn thuốc, vết cào vết cắn, cái gì cũng có.
Hơn nữa càng không thích nói chuyện, cả người u ám ngột ngạt, không cho bất kỳ ai tới gần, ngay cả người bạn thân cùng nhau chơi đùa như anh ta, Vân Hoán cũng không cho lại gần.