Chương 730: Bắt đầu đại chiến (4)
Trong đầu Vương Bảo Bảo "oành" một tiếng nổ tung, cô ta bén nhọn kêu lên: "Không có khả năng, không có khả năng, cha, không phải cha đồng ý với con rồi sao, con muốn Vân Hoán cưới con, con muốn anh ấy cưới con."
Vương Bảo Bảo cầu xin nhìn Vương Dã: "Cha, không phải cha đã cứu Vân Hoán sao, cha đi nói với anh ấy, để anh ấy cưới con làm vợ."
Vương Dã nhíu mày lại, ông ta nghiêm túc nhìn Vương Bảo Bảo: "Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, ân cứu mạng không phải dùng để uy hϊếp người ta làm chuyện mình không muốn làm. Còn về Vân Hoán, con đừng nghĩ nữa, trước đó cha cũng đã nói rồi, khả năng Vân Hoán đồng ý rất nhỏ."
"Nói câu khó nghe, con căn bản không xứng với Vân Hoán. Cô gái kia cha đã gặp, rất xinh đẹp, ôn nhu lại hiền lành, Vân Hoán ở chung với cô gái ấy, cả người đều tản ra ánh sáng hạnh phúc."
"Bảo Bảo, con vẫn nên thực tế một chút, cha sẽ tìm cho con một người đàn ông thích hợp với con." Vương Dã kiên nhẫn khuyên con gái nhà mình.
Trên thực tế, ông ta làm người vô cùng có nguyên tắc, đáng tiếc là con gái ông ta mất mẹ từ rất sớm, một mình ông ta gà trống nuôi con, căn bản không biết nên dạy con gái như thế nào.
Đợi đến khi ông ta kịp phản ứng, Vương Bảo Bảo đã biến thành bộ dáng như hiện tại.
"Không muốn, con không muốn!" Vương Bảo Bảo so với trong tưởng tượng của Vương Dã còn tùy hứng hơn, cô ta chỉ cảm thấy mình vô cùng mất mặt.
Cô ta đã rêu dao ra ngoài rồi, người toàn bộ căn cứ đều biết Vân Hoán muốn cưới cô ta, nếu như Vân Hoán quay đầu cưới người khác, cô ta nên làm cái gì, toàn bộ người trong căn cứ sẽ nhìn cô ta như thế nào.
Cô ta không muốn, cô ta không hề muốn!
"Bảo Bảo, con đừng tùy hứng, chuyện này không phải con nói không muốn là có thể ngăn cản, cũng không phải cha nói một câu bắt Vân Hoán phải cưới con gái của cha liền có thể kết thúc, con hãy suy nghĩ thật kỹ đi."
Vương Dã có chút nhức đầu, có điều ông ta trước sau tin tưởng con gái nhà mình chỉ là có chút tùy hứng không hiểu chuyện, nhưng con người không tệ.
"Được rồi, con cũng đói bụng rồi nhỉ, cha đi làm đồ ăn sáng cho con."
Vương Dã nhìn Vương Bảo Bảo không nói, cho là cô ta nghĩ thông suốt, rời giường đi làm bữa sáng cho con gái bảo bối.
Ông ta không hề phát hiện, bên trong đôi mắt cụp xuống của Vương Bảo Bảo chợt lóe lên tia oán hận.
Cô ta sao có thể cam tâm, Vân Hoán, đã nói chắc là người của cô ta!
***