Chương 722: Trước đại chiến (9)
Ấn tượng đầu tiên của Tần Nhất, xấu, vô cùng xấu, mắt híp, nhìn rất vô thần, môi dày, làn da màu lúa mì, dáng vẻ cao lớn thô kệch, khó trách xém chút đem Vương Ổn Ổn đυ.ng bay.
"Nhìn cái gì, đồ xấu xí!" Vương Bảo Bảo phát giác ánh mắt của Tần Nhất, hung dữ trừng Tần Nhất một cái: "Dung mạo cô xấu như thế mà còn dám ra đường, thật sự bội phục dũng khí của cô."
Tần Nhất thiếu chút cười ra tiếng, cô sờ lên mặt mình, có hơi không dám tin mình có một ngày lại bị người ta gọi là đồ xấu xí.
Đừng nói Tần Nhất muốn cười, ngay cả đám người đứng lại xem náo nhiệt xung quanh cũng muốn cười. Tần Nhất và Vương Bảo Bảo đứng chung một chỗ, xấu đẹp rõ rệt.
Chỉ là bọn họ đều biết khiếu thẩm mỹ kỳ hoa của Vương Bảo Bảo, nên cũng không ý kiến gì.
Tần Nhất vẫn chưa lên tiếng, nhưng Vương Ổn Ổn nhịn không được bao che người nhà: "Cô nói cái gì, sao bản thân cô không nhìn lại bộ dáng của mình một chút đi, Nhất Nhất so với cô còn xinh đẹp gấp trăm lần, không, là gấp một ngàn lần một vạn lần. Mắt của cô đúng là xấu đẹp không phân, lớn thành dáng vẻ này còn cho rằng mình là tuyệt thế mỹ nữ."
Vương Bảo Bảo giận dữ, cô ta ghét nhất người khác nói cô ta xấu: "Cô thì biết cái gì, tôi đây mới gọi là đẹp! Cô xem dáng vẻ yếu như gà của các cô đi, vừa không thể ra ngoài gϊếŧ Zombie lại vừa không dễ sinh đẻ, chỗ nào hơn được tôi?"
Tần Nhất lần này nhịn không được muốn cười ra tiếng, Vương Bảo Bảo này đúng là thú vị, là một cô gái mà đứng trước mắt nhiều người như vậy nói mình mắn đẻ, đây là hận không được mau mau gả ra ngoài cỡ nào.
Tần Nhất đoán không sai, vị cô nương Vương Bảo Bảo này đúng là hận không thể mau chóng gả đi. Tuổi của cô ta kỳ thật không còn nhỏ, nhưng lại chưa từng yêu đương lần nào, chớ nói chi là có người muốn cưới cô ta.
Cô ta gấp muốn chết, không có việc gì liền đi chợ phiên dạo chơi, chính là hy vọng có người thấy được vẻ đẹp của cô ta.
Song, thoạt nhìn hiệu quả không tốt lắm.
Nụ cười của Tần Nhất đã chọc giận Vương Bảo Bảo, khiến cô ta ghi hận, đặc biệt là nhìn thấy mỹ nhan như hoa của Tần Nhất, trong lòng càng thêm ghen ghét.
Thật ra cô ta biết mình xấu, thế nhưng cô ta không chịu thừa nhận, ngược lại đảo lộn xấu đẹp, nhìn thấy cô gái nào hơi xinh đẹp một chút, một mực gọi người ta là đồ xấu xí, bức người ta phải thừa nhận bản thân xấu, không thừa nhận liền đánh đập một trận.
"Cô dám cười tôi? Cô lớn lên xấu như vậy, nhìn cay hết cả mắt. Hừ, tôi cho cô biết, tôi là vợ chưa cưới của Đế thiếu Vân Hoán, cô bất kính với tôi như vậy, trở về tôi bảo A Hoán không tha cho cô."
Vương Bảo Bảo đắc ý hếch lỗ mũi lên trời, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Xung quanh trong nháy bùng nổ.
"Vương Bảo Bảo đang nói cái gì, cô ta là vị hôn thê của Đế thiếu?"