Chương 710: Vĩnh viễn không rời (3)
Xem ra, Vân Hiên nhất định phải đối địch với bọn họ.
Nghĩ đến đó, Tần Nhất không tự chủ đau lòng cho Vân Hoán, ai cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra một màn như thế, rõ ràng vừa mới nãy hai anh em bọn họ còn nói còn cười.
Mấy năm nay Vân Hoán đã chịu đủ điều, vốn cho rằng khổ tận cam lai, không nghĩ tới vẫn bị tiến sĩ Lâm tính kế một phen.
Vân Hoán không đau lòng như trong tưởng tượng của Tần Nhất, thật ra Vân Hiên có thể sống sót anh đã rất vui mừng. Còn những chuyện khác, anh tin tưởng sẽ có biện pháp giải quyết.
Dù kết quả thế nào thì chuyến đi tới thành phố G này cũng coi như không uổng phí. Tuy tiến sĩ Lâm còn sống, thậm chí linh hồn cùng tồn tại với Vân Hiên, thế nhưng Vân Hiên vẫn có thể sống tiếp, đây đã là điều may mắn lắm rồi.
Năm ngày sau, cửa thành phố G, Dư Mộng nhìn Tần Nhất một cách không nỡ: "Tần Nhất, mọi người không ở thêm mấy ngày à?"
Tần Nhất đổi lại về trang phục nam, dáng vẻ thiếu niên tươi sáng, mỉm cười vô cùng câu người: "Không được, chị Dư Mộng, chúng em ra ngoài đã lâu, nên trở về rồi. Đúng rồi, chị nhớ nhắc bác trai uống thuốc đúng giờ nhé."
Hôm đó sau khi bọn họ đưa Vân Hiên về liền lập tức đi tìm Hoa Hồng, trong nhà Dư Tịch, Dư Tịch đã bị Hoa Hồng ăn, bọn họ chỉ kịp cứu Dư Yến, nhưng cũng may thuốc giải của căn cứ trưởng Giang đã tìm được.
Có điều, sau ngày hôm đó, Dư Yến dường như chớp mắt đã trưởng thành hơn, vốn là thiếu nữ kiêu căng, giờ trở nên trầm lặng nội liễm.
"Được, chị đã biết." Dư Mộng ôm Hoa Thất trong ngực, hướng Tần Nhất nhẹ gật đầu.
Ngay trong cái đêm Vân Hoán ôm Vân Hiên trở về chỗ bọn họ ở tạm, Vân Hiên đã rời đi, biến mất cùng một chỗ còn có Lang Thú A Sâm. Tuy rất lo lắng cho Vân Hiên, nhưng tất cả biến hóa, phải đợi tới ngày bọn họ gặp lại mới có thể công bố.
Hoa Thất không đi theo, cô lựa chọn đi theo Dư Mộng, ở lại thành phố G ổn định cuộc sống.
"Thật sự rất cảm tạ mọi người đã cứu thành phố G." Hổ Tử hướng nhóm người Tần Nhất cúi người thật sâu.
"Không có gì, tôi và chị Dư Mộng là bạn." Tần Nhất cười nhạt một tiếng.
"Tần Nhất, tạm biệt, cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này đã chiếu cố." Dương Trình đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt phượng của Tần Nhất.
Muốn hỏi tại sao, đương nhiên là vì hắn bị Tần Nhất một thân váy đỏ xinh đẹp rực rỡ ngày hôm đó làm cho kinh diễm.
Hắn thế mới biết, hóa ra thiếu niên tuấn mỹ lại là mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, lúc ấy hắn bị choáng váng suýt ngất lịm.
Có điều, may mà nhờ cô, hắn và các anh em của hắn rốt cuộc có một chỗ ở cố định, Dư Mộng đã mời bọn hắn đến thành phố G định cư.