Chương 687: Ước định và phản bội (4)
"Tiểu Hiên thế nào?" Nghe thấy cái tên mà bản thân anh vô cùng để tâm, gương mặt lạnh nhạt của Vân Hoán có tia rạn nứt.
"Hắn á?" Hoa Thất nhẹ giễu cợt, trong giọng nói có oán hận khó mà che giấu: "Hắn sắp chết rồi, tiến sĩ Lâm cưỡng ép phong bế trí nhớ của hắn, vốn hắn đã xuất hiện hiện tượng bài xích, bây giờ càng thêm nghiêm trọng hơn."
"Thế nhưng, thế nhưng tiến sĩ Lâm lại muốn dùng mạng của mình đổi mạng Vân Hiên. Oắt con kia có cái gì tốt, từ khi hắn tỉnh lại vẫn luôn rước thêm phiền toái cho tiến sĩ, nếu không phải hắn, làm sao tiến sĩ lại suy yếu như thế, thậm chí, thậm chí ngay cả hình người cũng khó mà duy trì."
"Tiến sĩ có một loại dị năng, là thôn tính, ngài có thể thôn tính sinh mệnh của người khác rồi chuyển hóa làm của mình. Thế nhưng năng lực này có lợi cũng có hại, chỉ có thể cho bản thân dùng, nếu như dùng trên người người khác, ngài liền trở thành môi giới, mà cuối cùng chờ đợi ngài, chỉ có cái chết."
Trong lúc nguy cấp, Hoa Thất cũng không lo được nhiều như vậy, liền đem tất cả chuyện mình biết đều nói cho Tần Nhất cùng Vân Hoán. Nói thật, có thể ngăn cản tiến sĩ, cũng chỉ có hai người như Vân Hoán và Tần Nhất.
Hoa Thất, không muốn để tiến sĩ chết.
"Cô còn có lời chưa nói hết?" Tần Nhất nhìn chằm chằm Hoa Thất, mắt phượng như nhìn thấu lòng người.
"Nếu như muốn hợp tác, cô tốt nhất đừng có điều giấu diếm." Giọng Tần Nhất có chút lạnh.
Trong lòng Hoa Thất khẽ giật thót, cuối cùng nói ra lời thật: "Tiến sĩ muốn kéo dài tính mạng cho Vân Hiên, nhưng lại muốn hấp thu sinh mệnh trên người Vân Hoán trước, mà Vân Hiên căn bản không chịu nổi. Hơn nữa, cho dù kéo dài tính mạng thành công, Vân Hiên, hắn cũng sẽ không nhớ các người, hắn sẽ chỉ nhớ ký ức tiến sĩ Lâm lưu lại cho hắn."
Thấy Tần Nhất và Vân Hoán trầm mặc không nói, Hoa Thất có hơi cuống: "Chuyện tôi biết đều đã nói hết rồi, không giấu giếm chút nào, các người nhanh nhanh đi mau, đến muộn liền không kịp nữa."
"Vân Hoán." Tần Nhất có chút lo lắng nhìn Vân Hoán, tuy trên mặt anh không biểu hiện gì, nhưng Tần Nhất lại biết, trong lòng anh lúc này rất khó chịu.
Nhân loại và người thân, đây là nan đề tiến sĩ Lâm ra cho anh.
Vân Hoán cảm nhận được ánh mắt của Tần Nhất, quay sang cười với cô một tiếng: "Thất Thất, không cần phải lo lắng, anh không sao."
Nói rồi liền đứng lên: "Đi thôi, mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta đều phải đi một chuyến."
Tần Nhất đứng lên: "Em đi với anh."