Chương 610: Ông lão mặt quỷ
Chỉ là trên mặt càng tỏ ra cẩn thận hơn, không biết tại sao, thôn nhỏ này cho cô một loại cảm giác không tốt lắm.
Thôn bị bóng tối bao phủ tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, thế nhưng ở trong mắt Tần Nhất lại giống như con dã thú mở to cái miệng lớn như chậu máu, kêu gào muốn nhào tới xé rách bọn họ, nuốt máu gặm xương.
Ánh sáng từ trong thôn phát ra, rõ ràng nên là một hình ảnh ấm áp, thế nhưng lại khiến xương cốt bên trong cơ thể phát lạnh, tựa hồ như có từng trận gió lạnh thấm vào cốt tủy, khiến cho tứ chi con người ta cứng ngắc.
"Tiểu Nhất Nhất." Phượng Khuynh Ca ngồi thẳng người nhìn thôn nhỏ trước mặt, mắt phượng khẽ lóe, trên mặt không còn dáng vẻ tươi cười mọi khi.
"Tôi biết, xuống xe trước." Tần Nhất đè thấp giọng nói.
Mấy người Hoàng Oanh không hiểu tại sao vẻ mặt của Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên thay đổi, nhưng theo bản năng cũng cảm giác có chỗ không thích hợp, mơ hồ có chút sợ hãi.
Một đoàn người xuống xe, Tần Nhất thu xe cất vào trong không gian, đi đến trước cổng thôn.
"Bà đi gõ cửa." Phượng Khuynh Ca không chút khách khí sai sử bà Sở.
Lần này lên đường, Phượng Khuynh Ca dẫn theo cả ba người bà Sở bên người, muốn xem xem có cơ hội tốt nào để báo thù cho Tiểu Nhất Nhất hay không.
Bà Sở là người thần kinh thô, căn bản không có cảm giác được bất kỳ chỗ không thích hợp nào, ngược lại có chút không vui vì Phượng Khuynh Ca sai bảo bà ta như thế.
Thế nhưng bà ta cũng biết tình cảnh của mình bây giờ, hôm qua bà ta còn cho rằng bản thân mình tự do rồi, vừa khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng, kết quả lại bị Phượng Khuynh Ca ép đi kéo hết tất cả thi thể của Zombie ở bên ngoài trạm xăng dầu đi chỗ khác.
Có trời mới biết lúc đó bà ta có bao nhiêu sợ hãi, vừa lo lắng có Zombie bỗng nhiên nhào tới ăn luôn bà ta, lại vừa cảm thấy ghê tởm khi qua lại giữa những thi thể đầy chất dịch nhầy và óc này.
Khi ấy, rốt cuộc bà ta cũng ý thức được tình cảnh của mình bây giờ, cũng không dám lại tỏ thái độ.
Dương Tử Nguyệt nhát gan, cảm giác có chút nhạy cảm, cô ta có thể cảm giác được không khí xung quanh hơi khác thường.
Thế nhưng cô ta không dám mở miệng nhắc nhở bà Sở, chỉ có thể run lẩy bẩy trốn ở đằng sau Sở Kiều Kiều.
Hai tay Sở Kiều Kiều bị trói, con ngươi đỏ bừng vằn lên từng tia máu trừng trừng nhìn Tần Nhất, ánh mắt kia giống như nữ quỷ ai oán, khiến người ta rùng mình.
Bà Sở tiến lên gõ cửa một cái, lớn tiếng gọi: "Có người không, mở cửa."