Chương 603: Mẫu nữ đại chiến
"Tao sinh mày nuôi mày nhiều năm như vậy, thế nhưng mày đối xử với tao như nào? Đừng cho là tao không biết những chuyện mờ ám mày lén lút làm. Tao là mẹ mày, thế mà mày để những tên cặn bã ở nơi này đối xử với tao ra sao, những đắng khổ tao phải chịu chính là do mày ban tặng."
Vành mắt bà Sở đỏ lên, giận dữ mắng mỏ Sở Kiều Kiều.
Con gái ruột của mình đối xử tệ với mình, trong lòng bà ta không khó chịu là giả. Nhiều năm qua, bà ta luôn coi đứa con gái này như con ngươi của mình mà thương yêu.
Thật lòng mà nói, bà ta không phải là người tốt, nhưng tình thương với con gái mình và thật.
Tần Nhất cũng không mấy kinh ngạc, thản nhiên ngồi tại chỗ nhìn hai mẹ con Sở gia cấu xé nhau.
"Hừ, là tôi làm thì đã sao? Nếu không phải tại bà, tôi có thể biến thành dáng vẻ như hiện tại ư? Đều là bà giật dây tôi, bằng không sao tôi lại tới Tần gia? Khởi nguồn của tất cả bất hạnh đều là do bà!"
Tần Nhất xem như đã nhìn ra, Sở Kiều Kiều đã điên rồi, hoặc là nói tinh thần có chút không bình thường. Trong mắt cô ta, tất cả mọi chuyện đều là người khác sai, cô ta không làm sai gì cả.
Có lẽ bà Sở cũng đã hoàn toàn thất vọng về Sở Kiều Kiều, bà ta không để ý tới Sở Kiều Kiều nữa, mà quay đầu nhìn Tần Nhất: "Tần Nhất, bác gái đã biết mình sai rồi, cháu mau cứu ta đi. Đến đây, đây là Tử Nguyệt, nếu cháu cứu ta, ta có thể bảo Tử Nguyệt đi theo cháu."
Bà Sở tha thiết nhìn Tần Nhất, mà Dương Tử Nguyệt bên người bà ta thì vẻ mặt mờ mịt luống cuống, khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc lã chã chực khóc, có chút điềm đạm đáng yêu.
"Bác, bác gái." Dương Tử Nguyệt rụt rè gọi một tiếng, sau đó thận trọng liếc nhìn Tần Nhất.
Tuy không nói rõ, nhưng là đồng ý.
Dáng dấp Dương Tử Nguyệt thanh tú xinh đẹp, người muốn cô ta không ít. Một ngày cô ta phải tiếp rất nhiều khách, thế nhưng nào có cái gì tốt, căn bản không có khả năng so sánh với thiếu niên trước mắt.
Cô ta biết Tần Nhất, anh hùng của thành phố Z, có quan hệ vô cùng tốt với Đế thiếu. Người như vậy, cô ta không với tới nổi.
Thế nhưng càng là đồ vật không có được, càng khiến cô ta động tâm.
Khóe môi Tần Nhất khẽ nhếch, nhưng không phải mỉm cười, mà là trào phúng: "Bà nhận lỗi, thì tôi phải tha thứ? Ai quy định thế, sao tôi không biết nhỉ."
Tha thứ? Là cô ngu hay điên rồi?
Người này miệng nói xin lỗi, nhưng vẫn mang theo khẩu khí vênh vênh váo váo.