Edit by Thanh tỷ

Chương 596: Dị năng giả hệ lôi

Tần Nhất thở ra một hơi thật sâu, trong mắt phượng là một tầng băng mỏng.

Cô biết bên trong xảy ra chuyện gì, mua bán phụ nữ. Ở tận thế, chuyện này rất hay thường gặp.

Phụ nữ trong tận thế có hai loại tồn tại. Một là nữ dị năng giả cao cao tại thượng, được vạn người theo đuổi tán thưởng, một loại khác chính là bị coi khinh như cỏ rác, thậm chí có thể nói là một loại công cụ.

Thật đáng buồn, có lẽ là vì phái nữ là một đoàn thể yếu thế, cho nên số phận của các cô ấy chính vì vậy mà đáng thương như thế.

Trường hợp không phải dị năng giả, nhưng nếu có được cha mẹ tốt, sinh hoạt có thể sẽ thoải mái hơn chút.

Rất nhiều căn cứ nhìn thì sạch sẽ, trên thực tế loại chuyện xấu xa dơ bẩn này cũng có xảy ra.


Đây chính là tận thế tàn khốc và khắc nghiệt đối với phái nữ.

Không chỉ có một mình Tần Nhất cảm giác được sự bất lực, mà ngay cả hay cười như Vương Ổn Ổn cũng cảm thấy bất lực, thói đời chính là vậy.

Cô ấy cũng biết bên trong đang có chuyện gì, nhiều năm qua, cô ấy đã thấy rất nhiều. Kể cả bên trong căn cứ Đế Đô cũng có những người phụ nữ như vậy, chỉ là khác với những căn cứ khác, những cô gái trong căn cứ Đế Đô đều là tự nguyện.

Loại chuyện như này dù sao cũng có rất nhiều, các cô muốn quản cũng không dễ quản, thói đời thay đổi, rất nhiều chuyện đều là hữu tâm vô lực.

"Nam thần, chúng ta có vào không?" Đôi thủy mâu của Vương Ổn Ổn lạnh tanh, không có vui cười thường ngày.

"Vào chứ, chúng ta chỉ là tìm một chỗ nghỉ ngơi." Tần Nhất rủ mí mắt, thu lại thần sắc trong mắt.


Bàn tay trắng mịn giơ lên gõ cửa một cái, tiếng khóc thút thít nỉ non của phụ nữ bên trong càng lớn hơn, đồng thời cũng truyền tới thanh âm tức hổn hển của đàn ông: "Ai?"

"Đại ca, chúng tôi đi ngang qua, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Tần Nhất đè thấp giọng nói: "Đương nhiên, chúng tôi sẽ cho các anh một phần tinh hạch."

Thanh âm bên trong bỗng nhiên yên lặng, một lát sau mới có người tới mở cửa, là một thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh, gương mặt thon gầy, làn da vàng như nến, con ngươi loạn chuyển bốn phía.

"Yô, một vị khách hàng lớn tới nha, mau vào mau vào." Người thanh niên ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt rõ ràng là xem thường.

Toàn thân trên dưới mấy người Tần Nhất quá mức gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn là biết ngày tháng trôi qua tốt lành. Nhưng tuổi tác thoạt nhìn lại rất nhỏ, ngay cả Phượng Khuynh Ca lớn nhất nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi, cho nên người thanh niên cứ thế nhận định đoàn người Tần Nhất là đóa hoa yếu ớt bên trong nhà kính. Đương nhiên, trong mắt bọn hắn chính là dê béo đợi làm thịt.


Tâm tư của hắn ta sao Tần Nhất lại không nhìn ra, đầu ngón tay cô ngưng tụ ra một viên lôi cầu, màu tím xinh đẹp như muốn lóe mù mắt thanh niên kia.

Sắc mặt thanh niên lập tức thay đổi, đầu tiên là có chút tái nhợt, sau đó liền biến thành nịnh nọt: "Vừa rồi là tôi nhìn nhầm, vị tiểu thiếu gia này, mau vào đi ạ."

Tần Nhất cũng không phải muốn khoe khoang, chỉ là có đôi khi thực lực sẽ khiến cho mọi việc trở nên đơn giản hơn.

Nhóm người Tần Nhất tiến vào, Trạch Ninh vẫn theo sát đằng sau Tần Nhất, Bánh Trôi nhỏ thì được Hoàng Oanh dắt tay, ngoan ngoãn đi ở chính giữa, cũng không nhìn loạn xung quanh.

Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca thì đi ở phía sau cùng.

Trạm xăng dầu này ngược lại cũng không nhỏ, lúc mấy người Tần Nhất tiến vào, có không ít người hướng bọn họ huýt sáo, đá lông nheo, nhưng sâu trong mắt đều là khinh thường, biểu hiện giống thanh niên trẻ kia như đúc, đương nhiên suy nghĩ cũng không khác mấy.
Mặt thanh niên biến sắc, đi nhanh đến trước mặt một người nhuộm một nhúm tóc màu vàng, meo meo thì thầm nói gì đó với người nọ.

Tóc vàng đầu tiên là giật mình, sau đó biến sắc, lập tức đi tới lấy lòng cười nói với Tần Nhất: "Hóa ra tiểu thiếu gia là dị năng giả hệ lôi, không nghĩ tới tôi may mắn như vậy có thể nhìn thấy một dị năng giả hệ lôi."

Chương 597: Ôm đùi

Ánh mắt Tần Nhất thâm trầm, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhạt khéo léo như cũ, đầu ngón tay lại giơ lên ngưng tụ ra lôi cầu, lôi cầu chớp lóe phát ra tiếng rẹt rẹt khiến tóc vàng trong lòng căng thẳng.

Người này, đang thử thăm dò cô có đúng phải dị năng giả hệ lôi hay không.

Nụ cười trên mặt tóc vàng triệt để thay đổi: "Đúng là dị năng hệ lôi, tiểu thiếu gia ngài có thể ghé qua đây thật sự là vẻ vang cho trạm xăng dầu nho nhỏ của chúng tôi."
Lời nói dễ nghe giống như là không cần tiền mua, cứ thế từ trong miệng tóc vang chui ra ngoài.

"Gọi tôi Tần Nhất là được, chúng tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, không biết có tiện hay không, đương nhiên chúng tôi sẽ giao một chút tinh hạch." Tần Nhất trầm ổn, thanh âm mát lạnh, không hề có thái độ kiêu ngạo và xem thường bọn hắn.

Điều này khiến trong lòng tóc vàng buông lỏng chút, nụ cười trên mặt cũng chân thành mấy phần: "Đương nhiên là tiện, Tần Nhất. Vậy cậu gọi tôi Dương Trình là được."

"Dương Trình."

"Tiểu Ngư, cậu tìm một chỗ sạch sẽ cho Tần Nhất." Dương Trình phân phó thanh niên trẻ dáng vẻ lưu manh trước đó ra mở cửa cho họ.

Tiểu Ngư mắt cười cong cong, đây là chuyện tốt nha, ở chung với vị dị năng giả hệ lôi nhiều chút, nói không chừng hắn liền có thể lọt vào mắt của vị này thì sao.
"Vâng vâng, khách quý mời đi theo tôi." Tiểu Ngư xoa xoa đôi bàn tay, dưới ánh mắt ước ao ghen tị của mọi người chạy chậm đến bên người Tần Nhất dẫn đường.

Trạm xăng dầu này là nhà của đám người Dương Trình, tuy nhìn không nhỏ, nhưng cũng không chứa nổi quá nhiều người. Tần Nhất nhìn sơ qua một vòng, nơi này tổng cộng có hai mươi mấy người.

Tiểu Ngư quyết tâm muốn biểu hiện mình thật tốt trước mặt Tần Nhất, đặc biệt thu dọn một góc tường cho đoàn người Tần Nhất dùng, còn kéo ghế sô pha và bàn trà tới.

Mặc dù cái ghế sô pha và bàn trà có chút cũ nát, nhưng là bộ tốt nhất ở nơi này.

"Khách quý, mời ngồi, mời ngồi." Tiểu Ngư đôi mắt trông mong nhìn Tần Nhất, con ngươi lóe sáng tới mức không hề kém cạnh bóng đèn.

"Ừm, được rồi, anh không cần để ý tới tôi đâu, đi làm việc của mình đi, chúng tôi nghỉ ngơi một lát." Ngữ khí của Tần Nhất mặc dù ôn hòa, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Tiểu Ngư không nỡ bỏ, cũng đành phải rời đi.

Giống như là hình thành một loại ý thức, mỗi người trong gian nhà đều sẽ tự động cách xa nơi góc tường nhóm người Tần Nhất đang nghỉ ngơi, nhưng đồng thời cũng không nhịn được thỉnh thoảng liếc qua vài cái.

Bàn tay Tần Nhất thò vào trong balo, trên thực tế là từ trong không gian lấy ra sandwich và cơm nắm, sau đó lại lấy thêm vài chai nước chia cho mấy người Vương Ổn Ổn.

"Tình huống hôm nay có chút đặc thù, mọi người chấp nhận tạm nhé." Tần Nhất cầm lên một cái sandwich, bắt đầu ăn.

Những đồ ăn này đều là cô chuẩn bị trước, trên đường kiểu gì cũng sẽ gặp phải một vài tình huống đặc biệt như hôm nay, không tiện bày đồ nấu ăn.

Cơm nắm rong biển, sandwich kẹp thịt, đám người Dương Trình nhìn mà nước dãi chảy ròng.
Đồng thời trong lòng cũng càng khẳng định bối cảnh của Tần Nhất không tầm thường.

Những thứ đó, hiện tại lấy ra cái nào cũng đều rất trân quý.

Chống lại áp lực của hai mươi mấy con mắt, nhóm người Tần Nhất cuối cùng cũng giải quyết xong bữa sáng, Tần Nhất cũng thoáng khôi phục một chút thể lực cùng tinh thần do lái xe cả đêm.

Đồng thời Tần Nhất cũng dò xét được đại khái, bên trong trạm xăng dầu tổng cộng có mười một người phụ nữ bị những người này trói trong góc, miệng cũng bị bịt chặt, không ít người ánh mắt chết lặng, nhưng cũng có vài người ngược lại, con mắt xoay chuyển linh hoạt.

Đợi sau khi nhóm người Tần Nhất ăn xong, Dương Trình lại đi tới: "Người anh em Tần Nhất, cậu không cần phải vội đi, ở lại chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đã, phụ cận quanh đây không có căn cứ hay thôn xóm khác đâu."
Dương Trình cười tươi lấy lòng, đã từ Tần Nhất biến thành người anh em Tần Nhất.

Tiểu Ngư muốn lấy lòng Tần Nhất, Dương Trình sao lại không có suy nghĩ đó.

Thiếu niên này thoạt nhìn tuổi còn khá nhỏ, tuy là dị năng giả hệ lôi, nhưng lại không biết thực lực như thế nào, hắn ta còn muốn quan sát thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play