Edit by Thanh tỷ

Chương 416: Em gái cậu đâu?

Dung mạo Tần Hàn Vũ tương tự Tần Miễn, một mảnh lạnh lùng: "Tôi ngược lại muốn hỏi bà, không phải bà đã chết rồi à, tại sao lại sống lại? Hoặc là nói, bà căn bản không phải là Vương Tán Đình."

Vương Tán Đình sững sờ, bà ta chết rồi, đây là ý gì? Đầu đột nhiên truyền đến cơn đau nhức, một đoạn ký ức mơ mơ hồ hồ chậm rãi kéo đến, chính là đoạn ký ức cuối cùng của bà ra. Bà ta chết bởi trúng độc cồn, quanh năm rượu bia đã hủy hoại cơ thể bà ta.

Đúng vậy, bà ta chết rồi, nhưng hiện tại chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bà ta lại sống lại?

Đôi thủy mâu của Vương Tán Đình hiện lên từng tia mờ mịt, kỳ thật chính bà ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Bà ta chỉ cảm giác mình ngủ một giấc, sau đó tỉnh lại, Tần Hàn Vũ đã lớn.

Ánh mắt Vương Tán Đình không giống làm bộ, Tần Hàn Vũ cũng thoáng tin bà ta mấy phần, sợ là chính bản thân bà ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bà ta, là thật sự dưới cơ duyên xảo hợp sống lại, hay là có người thao túng hết thảy ở phía sau?

Vương Tán Đình nhanh chóng tiếp nhận sự thật mình sống lại. Trên thực tế, bà ta so với ai khác đều muốn được sống hơn. Nghĩ như vậy, bà ta vội vàng hỏi Tần Hàn Vũ: "Tiểu Vũ, cha của cậu ở đâu? Anh ấy ở đâu? Em gái của cậu đâu, em gái của cậu vẫn tốt chứ?"

Dáng dấp Tần Hàn Vũ và Tần Miễn rất giống nhau, cho dù mẹ của Tần Hàn Vũ là người bà ta chán ghét nhất, thế nhưng bà ta lại hoàn toàn không ghét Tần Hàn Vũ, thậm chí còn tưởng tượng mình là mẹ của anh.

Hiện tại, bà ta vô cùng muốn biết con gái của mình có sống tốt không. Bà ta "chết" nhiều năm như vậy, bé con nho nhỏ lúc trước hẳn là đã trưởng thành thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi đi.

Tần Hàn Vũ cười lạnh: "Bà đang hỏi ai? Hỏi Tần Kiều Kiều không có một chút quan hệ máu mủ với Tần gia tôi, hỏi thứ hàng giả đã bị bà tráo đổi suốt mười mấy năm qua?"

Con ngươi Vương Tán Đình co lại, đáy mắt lóe lên tia bối rối: "Cậu đang nói gì vậy, cái gì mà tráo đổi, có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không? Đương nhiên tôi muốn hỏi con gái của tôi, Tần Nhất, sao có thể là Kiều Kiều chứ."

Vương Tán Đình thầm mắng mình một tiếng, vừa rồi bà ta đã quá hấp tấp. Nhưng mà lời Tần Hàn Vũ nói là có ý gì, chẳng lẽ chuyện năm đó đã bại lộ? Không thể nào, chuyện kia được giấu kín như vậy, ngoại trừ mẹ của bà ta ra, ai cũng không biết.

Tần Hàn Vũ lãnh khí bức người: "Bà còn dám nhắc đến tên của Bảo Bảo? Bà có tư cách gì? Đều bởi vì bà mà gia đình chúng tôi chia năm xẻ bảy, bà có lỗi với Bảo Bảo! A, bà muốn biết tin tức của Tần Kiều Kiều? Tôi nói cho bà biết, cô ta đã chết, đứa con gái mà bà tâm tâm niệm niệm muốn nó được sống một cuộc sống tốt, đã chết."

Vương Tán Đình không thể tin được: "Không có khả năng, cậu gạt tôi, Kiều Kiều làm sao có thể chết, nó là em gái của cậu mà."

"Có gì mà không thể, Tần Kiều Kiều quả thực đã chết, còn là tôi gϊếŧ, cần tôi nói chi tiết một chút cho bà không?" Tần Nhất đi tới vừa vặn nghe được lời của Vương Tán Đình, trên mặt cô lộ ra nụ cười tàn nhẫn, mỗi chữ mỗi câu đều đâm vào trái tim Vương Tán Đình.

Vương Tán Đình theo tiếng nhìn sang, thiếu niên xinh đẹp tuấn lãng dưới ánh mặt trời, thế nhưng mắt phượng lại bắn ra lãnh ý thấu xương, đáy mắt lóe lên hận ý rồi biến mất.

"Cậu là Tiểu Mạt? Không, không đúng, Tiểu Mạt không có nhỏ như vậy, cậu là ai?"

Thiếu niên này có bốn phần tương tự anh Miễn, thế nhưng tuổi của cậu dường như có chút nhỏ, cũng không phải là đứa con thứ hai của anh Miễn, Tần Hàn Mạt.

Tần Nhất cười, nụ cười rạng rỡ chói mắt, thế nhưng đáy mắt lại là một mảnh băng lãnh: "Tôi là ai? Người mẹ thân ái, nhanh như vậy bà đã quên tôi rồi sao? Tôi là đứa con gái mà bà hận nhất, là Tần Nhất từ nhỏ đã bị bà coi như súc sinh mà đối đãi. Sao vậy, bà không nhớ tôi ư?"

Chương 417: Nữ vương trở về

Vương Tán Đình bật thốt ra: "Cậu là tiểu tiện nhân kia?"

Lời vừa dứt, đột nhiên bà ta ý thức được mình nói sai. Bây giờ còn chưa vạch mặt với Tần Nhất, trên mặt bà ta có chút ngượng ngùng, trong đôi thủy mâu hiện lên từng tia bối rối.

Tần Nhất cười lạnh: "Tiểu tiện nhân? Vương Tán Đình, đừng giả vờ nữa, chuyện năm đó bà đánh tráo tôi và Tần Kiều Kiều đã sớm bại lộ rồi. Bà muốn biết tin tức của con gái bảo bối của bà? Cô ta chết rồi, mấy ngày trước cô ta bị tôi tự tay giải quyết. Nói ra, dáng dấp của Tần Kiều Kiều đúng là rất giống bà, đặc biệt là đôi thủy mâu, giống nhau như đúc."

Giống nhau đến mức làm cho người ta chán ghét.

Vương Tán Đình khiến cô thống khổ, cô cũng muốn bà ta cùng đau với cô. Tần Kiều Kiều là ranh giới cuối cùng của bà ta, như vậy cô liền không ngừng giẫm lên cái ranh giới cuối cùng đó.

"Không có khả năng, mày nói láo." Vẻ mặt Vương Tán Đình không tin, khuôn mặt đẹp đẽ vặn vẹo biến dạng: "Tiểu tiện nhân, mày đang nói láo!"

Vương Tán Đình thấp giọng nỉ non: "Kiều Kiều của mẹ, Kiều Kiều của mẹ làm sao có thể có chuyện gì được."

Trong lòng Tần Nhất đau xót, Kiều Kiều của mẹ, xưng hô thân thiết cỡ nào... Đây đã từng là thứ cô khát vọng nhất, nhưng mà bây giờ lại chán ghét không thôi.

"Không tin, bà có thể hỏi người khác. Tần Kiều Kiều chết rồi, đứa con gái bà yêu thương nhất chết rồi. Cho nên, Vương Tán Đình, bà sống lại...có tác dụng gì." Tần Nhất lạnh nhạt nói, mắt phượng âm u.

Đối với Vương Tán Đình, đáy lòng Tần Nhất không nói rõ được là cảm thụ gì. Hận sao, có, thế nhưng càng nhiều hơn là một người xa lạ. Những thứ trước kia cô cưỡng cầu, bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Thế nhưng, không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho Vương Tán Đình. Cái mạng này của Vương Tán Đình, cô đã định trước rồi. Mặc kệ bà ta có phải là Vương Tán Đình thật hay không, cô đều sẽ không bỏ qua.

Vương Tán Đình khẽ giật mình, đúng vậy, bà ta sống lại có tác dụng gì? Vẻ mặt của tiểu tiện nhân Tần Nhất không giống như đang nói láo. Kiều Kiều của bà ta thật sự không còn nữa, Kiều Kiều không còn nữa, vậy bà ta sống lại làm gì.

Không, có một việc bà ta có thể làm, bà ta có thể báo thù cho Kiều Kiều!

Vương Tán Đình oán hận nhìn thiếu niên phong lãng tễ nguyệt trước mắt, cho dù là nam trang, giữa hai đầu lông mày lờ mờ vẫn có thể thấy được dáng vẻ có mấy phần giống với Tôn Chỉ Lan.

Tần Nhất bề ngoài xác thực rất tốt, cô kế thừa toàn bộ ưu điểm của Tôn Chỉ Lan và Tần Miễn, ngũ quan hoàn mỹ, thậm chí so với Tôn Chỉ Lan còn muốn xuất sắc hơn, nhưng đây cũng là nguyên nhân Vương Tán Đình hận Tần Nhất.

"Mày hại chết Kiều Kiều, vậy mày liền dùng mạng mình đến đền đi." Vương Tán Đình trực tiếp bổ nhào về phía Tần Nhất, trong mắt lóe lên sự hung ác. Lần đầu tiên bà ta hối hận như thế, hối hận lúc trước vì cái gì không bóp chết tiểu tiện nhân này.

Mắt phượng phảng phất như muốn kết băng, lông mi thật dài cúi xuống, con ngươi giống như hắc thủy tinh lóe lên, đột nhiên bắn ra lệ khí kinh người: "Tôi đến đền mạng? Hừ, tôi ngược lại muốn xem xem hôm nay sẽ là ai chết ở chỗ này."

Bàn tay trắng nõn khẽ động, hai chân Vương Tán Đình bị đông lại, không thể động đậy. Bà ta hoảng sợ nhìn Tần Nhất: "Mày sử dụng cái yêu thuật gì, mau thả tao ra! Tao là mẹ mày, mày không thể đối xử với tao như vậy."

Tần Nhất cười khẽ, khí chất thanh lãnh bỗng nhiên thay đổi, mắt phượng ẩn ẩn hiện ra màu đỏ, ngón tay trắng nõn quét qua cánh môi đỏ bừng, cả người bỗng nhiên trở nên yêu dị, tựa như đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen nở rộ, nguy hiểm nhưng lại mang theo dụ hoặc trí mạng.

Tần Nhất giờ khắc này không còn là một công tử thanh quý, mà là nữ vương từ Địa Ngục trở về. Cô thích loại cảm giác này, Tần Nhất cô không muốn làm công tử thanh quý, mà muốn trở thành Vương của thế giới này.

Nữ vương độc nhất vô nhị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play