Tô Nhã Linh đọc bản thoả thuận cẩn thận, rồi ký tên và đóng dấu vân tay.

“Bây giờ thì được rồi chứ!”

Đàm Minh Đạt gật đầu lia lịa: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cô Tô!”

Tô Nhã Linh cảm thấy tất cả những chuyện này thật sự không thể tin nổi, cô vô thức nhìn về phía Trần Bảo Kỳ: “Những việc này là do anh làm à?”

Trần Bảo Kỳ cười nhạt, không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Tô Nhã Linh không thể tin nổi, vốn định tiếp tục hỏi, thế nhưng giọng nói phẫn nộ của Trần Sơn lại vang lên trước tiên: “Đàm Minh Đạt, anh lên cơn điên gì thế?”

Đàm Minh Đạt vốn đang ôm một bụng tức lập tức đứng dậy xông về phía Trần Sơn, túm lấy cổ áo của hắn, không chút khách khí đấm mạnh lên mặt hắn.

Trần Sơn loạng choạng vài bước, nhếch nhác ngã nhào xuống đất.

Tô Đan Đan không ngờ Đàm Minh Đạt lại dám ra tay với Trần Sơn.

Cô ta vừa đỡ Trần Sơn vừa phẫn nộ lên tiếng: “Anh ấy là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh đấy!”

“Anh dám đánh anh ấy sao? Anh không muốn sống nữa à?”

Đàm Minh Đạt đương nhiên biết thân phận của Trần Sơn, trước đây quả thực hắn đã rất kiêng nể.

Thế nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ở trước mặt Bảo Kỳ Vương thì cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh chẳng là cái gì cả!

Trần Sơn được đỡ đứng dậy, phẫn nộ nhìn Đàm Minh Đạt: “Anh cứ đợi đó cho tôi, chưa xong với tôi đâu!”

Vừa dứt lời, đám vệ sĩ đứng sau lưng Đàm Minh Đạt nghiêm mặt, bừng bừng sát khí tiến lên trước, bao vây lấy Trần Sơn và cả nhà Tô Đan Đan.

“Chưa xong với cậu ư? Tôi chơi với cậu tới cùng!”

Đàm Minh Đạt hoàn toàn không chút kiêng dè!

Hắn đang đánh cược!

Dùng phương thức đắc tội với cậu chủ nhà họ Trần để lấy lòng Bảo Kỳ Vương.

Đối diện với thế trận như vậy, Tô Đan Đan vô thức trốn ra sau lưng Trần Sơn.

Còn Trần Sơn cũng không khỏi run lên lẩy bẩy.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi!”

Trần Sơn sợ hãi nói.

“Cút!”

Đàm Minh Đạt giơ tay chỉ ra bên ngoài cửa.

“Được, cút ngay đây ạ!”

Để trông mình trong không quá nhếch nhác, Trần Sơn vẫn không quên gật đầu mạnh.

Tựa như đang ghim mối thù này vào trong lòng.

Mặc dù hắn đã cố gắng nhắc nhở bản thân mình phải giữ bình tĩnh, thế nhưng khi đi ra ngoài thì động tác vẫn hơi cứng nhắc và biến dạng.

Lúc đi tới trước cửa, hắn dừng bước chân lại, oán hận đưa mắt nhìn Trần Bảo Kỳ và Tô Nhã Linh: “Đừng tưởng rằng có mười mấy nhà máy gạch thì muốn làm gì cũng được, ngày mai tao sẽ cấm vận chúng mày!”

Mặc dù Trần Sơn đang uy hiếp, nhưng hắn lại không dám nán lại lâu.

Dứt lời, hắn nhanh chân chuồn lẹ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play