Diệp Bạch Y trực tiếp bắt Long Hiếu, muốn cùng bọn họ đi tìm Long Tước tra rõ chân tướng năm đó đồ đệ Dung Huyền của ông bị hại như thế nào.
Chu Tử Thư nói muốn cùng Ôn Khách Hành về khách điếm một chuyến sắp xếp cho Niệm Tương, Diệp Bạch Y vừa nghe Chu Tử Thư thế mà có con gái, còn rất kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt ngoài ý muốn nhìn Ôn Khách Hành một lát. Phiên dịch ánh mắt đó đại khái là "không nghĩ tới ngươi khá lợi hại đó, có thể bẻ cong thẳng nam" linh tinh các thứ.
Ôn Khách Hành bị Diệp Bạch Y nhìn đến lửa trong lòng cũng bốc lên, lại bị Chu Tử Thư lôi kéo không cho dỗi, cuối cùng chỉ có thể tách ra, dời tầm mắt đi.
"A Nhứ, thật ra ta đã sớm muốn hỏi huynh, tiểu nha đầu có phải đã sớm biết một số việc?"
Chu Tử Thư nhẹ nhàng gật đầu: "Niệm Tương đúng thật là biết một số bí mật người khác không mong muốn, con bé vẫn luôn muốn nói những việc đó cho ta, nhưng cấm chế trên người con bé quá nhiều, ta vẫn luôn ngăn cản con bé......"
Ôn Khách Hành nhớ tới lúc trước Niệm Tương đột nhiên ngất đi, nhíu mày: "Huynh nói là lúc trước nha đầu định nói người hại Dung Huyền là ai lại đột nhiên như muốn đứt hơi cũng là bởi vì 'cấm chế' kia sao? Rốt cuộc là sao, không giống như trúng độc hay trúng cổ a."
Diệp Bạch Y bên cạnh bỗng nhiên nói: "Nha đầu kia không phải người của thế giới này?"
Chu Tử Thư sửng sốt, sau đó kinh ngạc trừng lớn mắt, Ôn Khách Hành thấy biểu tình cam chịu này của y, cũng kinh ngạc cực kỳ: "Không phải người của thế giới này? Là ý gì?"
"Nhìn bộ dạng không có kiến thức của các ngươi xem!" Vẻ mặt Diệp Bạch Y ghét bỏ: "Sống lâu như ta, chuyện gì cũng từng thấy qua, chờ lát nữa ta đi cùng các ngươi nhìn xem tiểu nha đầu kia."
Mưa tạnh, mọi người cùng nhau trở về khách điếm, gõ cửa, mọi người liền nghe được tiếng bước chân vội vàng.
Rất nhanh, cửa mở ra từ bên trong, lộ ra gương mặt hưng phấn tươi cười của Niệm Tương: "Cha, người về rồi! Nhanh lên! Con đã tìm được cách rồi! Người mau tới cùng con...... Ôn thúc? Thành Lĩnh ca ca? Còn có...... A??!!"
Nhìn thấy Diệp Bạch Y đang tò mò nhìn mình, Niệm Tương sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: "Người là...... Diệp sư tổ?!!"
Diệp Bạch Y nhướn mày, trực tiếp đẩy Chu Tử Thư ra đi lên trước: "Tiểu nha đầu, ngươi biết ta sao? Ngươi gọi ta là gì? Đồ đệ duy nhất của ta đã chết rồi, ngươi là con cái nhà ai?"
"Ặc......" Niệm Tương theo bản năng nhìn Chu Tử Thư, thấy Chu Tử Thư gật đầu, cho rằng y đã nói lai lịch của mình với mọi người (thật ra Chu Tử Thư chỉ nói Niệm Tương đến từ tương lai, là đứa nhỏ y nhận nuôi trong tương lai, cũng không giải thích quan hệ phu phu), liền cười nói: "Diệp sư tổ, sau này người truyền Lục Hợp Thần Công lại cho cha và tiểu cha, cho nên người là sư phụ của họ, cũng là sư tổ của Niệm Tương a."
"Từ khi con có ký ức, người đã không còn nữa, cha vì hiếu kính người, vẽ một bức họa của người để cung phụng, cha vẽ rất đẹp, con vừa nhìn thấy liền biết người là Diệp sư tổ."
"Cha ngươi? Chu Tử Thư?" Diệp Bạch Y quay đầu nhìn thoáng qua Chu Tử Thư, ghét bỏ nói: "Đồ đệ Tần Hoài Chương, ngươi biết vẽ tranh hả? Sao lại làm cái việc nhàm chán như vậy!" Nhưng mà không nghĩ tới, thế mà ta lại truyền Lục Hợp Thần Công cho hai tên tiểu tử kia, rõ ràng Dung Huyền ta còn chưa cho học.
Rõ ràng không biết chuyện sau này, Chu Tử Thư cảm thấy thật vô tội: "......"
"Lão quái vật! Ông lại phát điên với A Nhứ cái gì? Vẽ cho ông một bức họa là để mắt tới ông rồi biết chưa?" Ôn Khách Hành đang cân nhắc đến 'tiểu cha' trong miệng Niệm Tương, trong lòng âm thầm suy đoán 'tiểu cha' này rốt cuộc có phải mình hay không, nhưng vừa nhìn thấy Chu Tử Thư khinh bỉ mình, lập tức cảm thấy tủi thân.
Diệp Bạch Y trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, lần này không cãi lại, chỉ nói với Chu Tử Thư: "Ngươi không chỉ thích tìm đường chết, mà ánh mắt cũng quá kém."
Chu Tử Thư sửng sốt, sau đó khóe miệng hơi nâng lên, Ôn Khách Hành lại không thấy được, bất mãn nói: "Này, lão quái vật, ông có ý gì??!! Ông con mẹ nó thật sự không nói được tiếng người sao?!"
"Được rồi được rồi......" Chu Tử Thư túm chặt tay áo của Ôn Khách Hành đang muốn đánh nhau: "Trẻ con còn ở đây đó, ngừng nghỉ một chút cho ta yên đi!"
"Ai bảo ông ta nói huynh......" Ôn Khách Hành ủy khuất lẩm bẩm: "Huynh còn chưa vẽ cho ta đâu, thế mà ông ta còn dám ghét bỏ!"
Giọng của Ôn Khách Hành cực kỳ nhỏ, Chu Tử Thư vừa vặn nghe được, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, bất đắc dĩ kéo hắn một chút, lúc hắn nhìn qua, cũng nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi không chê, sau khi từ Long Uyên Các về, rảnh rỗi sẽ vẽ cho ngươi một bức."
Giống như nghe được lời tâm tình gì kinh thiên động địa, Ôn Khách Hành lập tức vui vẻ: "Sao ta lại chê được!"
Diệp Bạch Y cảm thấy số lần trợn trắng mắt trong hai ngày này của mình quả thật sắp bằng số lần ông ăn cơm rồi, hai tên tiểu tử không biết kính trên nhường dưới này, cả ngày chỉ biết ân ân ái ái không coi ai ra gì!
"Này, tiểu nha đầu, sau này ngươi lớn lên đừng học theo hai tên buồn nôn mà nghĩ mình thú vị này, bằng không lão tử chết rồi cũng tức giận đến đội mồ dậy!!"
Niệm Tương ở một bên ăn cẩu lương đầy miệng, nhưng vẫn cười đến đôi mắt cong thành trăng non, trấn an Diệp Bạch Y: "Diệp sư tổ, không đến mức đó đâu mà."
Chu Tử Thư sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ dạy hư trẻ con, nhanh đến hỏi Niệm Tương: "Vừa rồi con nói tìm được cách gì?"
Nhớ đến chính sự, Niệm Tương vội vàng nói: "Cha, người tới xem chữ con luyện đi."
Mọi người trịnh trọng đi qua xem chữ của Niệm Tương, vừa đi qua liền thấy......
"Hảo gia hỏa, đồ đệ Tần Hoài Chương, con gái của ngươi biết vẽ bùa luôn sao!!!" Vẻ mặt Diệp Bạch Y ghét bỏ: "Các ngươi dạy dỗ kiểu gì vậy? Một cô nương như thế mà viết chữ khó coi như này!!"
Niệm Tương: "......" Lại bị ghét bỏ, sau này ta phải chăm chỉ luyện chữ! Luyện thật tốt được chưa?
Thấy Niệm Tương ủy khuất, Ôn Khách Hành tức giận nói: "Con cái nhà ta viết chữ làm sao vậy! Đặc biệt! Người khác muốn bắt chước cũng không được! Hơn nữa, cho dù con bé không viết chữ, ta xem sau này ai dám nói gì con bé!!"
Diệp Bạch Y cười, không có ý tốt hỏi: "Đồ đệ của đồ đệ Tần Hoài Chương cũng là con cái nhà ngươi, con gái của đồ đệ Tần Hoài Chương cũng là con cái nhà ngươi, ngươi thật sự không cho rằng mình là người ngoài a? Cho hỏi ngươi rốt cuộc là vị nào vậy? Có quan hệ gì với đồ đệ Tần Hoài Chương?"
"Ta......" Ôn Khách Hành bị hỏi tới, muốn nói mình chính là đệ tử của Tứ Quý sơn trang, là sư đệ của A Nhứ, là tri kỷ của A Nhứ, cũng là xxx của A Nhứ, nhưng trước mặt mọi người, hắn không nói nên lời.
"Phốc......" Trương Thành Lĩnh nhịn không được cười ra tiếng, cậu nhanh chóng che miệng lại, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt đáng sợ của hai người.
Hu hu hu, người lớn cãi nhau có thể đừng giận chó đánh mèo lên người trẻ con không, sư phụ ơi ~
Trương Thành Lĩnh đem ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Tử Thư, lúc này mới phát hiện Chu Tử Thư không chú ý tới lão nhân trăm tuổi và Cốc chủ Quỷ cốc như hài tử 5 tuổi đang cãi nhau, mà cau mày nhìn mấy chữ to của Niệm Tương.
"Cha? Thế nào ạ?" Niệm Tương khẩn trương hỏi, sợ y nhìn không ra.
"Ừm, không tồi." Chu Tử Thư nhanh chóng chia mấy trang giấy ra làm hai, Niệm Tương lập tức cười, con biết, nhất định cha sẽ nhận ra.
Cái này Ôn Khách Hành cũng nhịn không được, nhìn chữ như chó cào trên giấy, nhỏ giọng nói: "A Nhứ, cưng chiều con cái cũng không được cưng chiều như vậy......"
"Nói hươu nói vượn cái gì đó!" Chu Tử Thư đưa chồng giấy trong tay cho Ôn Khách Hành xem.
Ôn Khách Hành tiếp nhận xấp giấy, trên mỗi một tờ luyện chữ xong đều lặp lại một chữ "Triệu".
Hắn cau mày, nhanh chóng nhìn những tờ giấy này một lần, trên mặt giấy hợp thành một câu: "Triệu Kính hạ độc hại Dung Huyền, diệt Kính Hồ, âm mưu chiếm võ khố, Độc Hạt là nghĩa tử của gã."
...còn tiếp...
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:37 - 19/10/2021
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT