“Không sao.” Giang Tự Hành nói, “Nếu cha ngươi không nguôi giận vậy ta cứ quỳ ở đây, quỳ đến khi ông ấy thấy phiền thì có lẽ sẽ không tức giận nữa.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Đây là cách gì chứ hả?
“Ông ấy chỉ sợ ngươi bị ta lừa thôi.” Giang Tự Hành búng trán y, “Ngươi có sợ không?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, duỗi tay cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, chỉ nhẹ giọng nói: “Ta cùng ngươi.”
Khóe môi Giang Tự Hành hơi giương, “Được.”
Trong viện ở Giang phủ, Giang Thành Nhạc đang lau kiếm chợt thấy tên sai vặt vội vã chạy vào nói: “Lão gia, không xong rồi!”
Giang Thành Nhạc: “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
Tên sai vặt: “Nghe nói nhị thiếu gia bị Lâm thượng thư đuổi đánh ở Lâm phủ!”
Giang Thành Nhạc: “… Vì sao?”
Tên sai vặt lắc đầu, “Nghe nói Lâm thượng thư tức giận lắm.” Đánh đến nỗi cái chổi cũng trụi lủi rồi.
A Tự tới Lâm phủ làm gì? Giang Thành Nhạc nhíu mày nghĩ, tuy tính tình Lâm Tu Viễn kém nhưng cũng không đến mức vô duyên vô cớ đánh người.
Ông suy nghĩ, đứng dậy ra ngoài.
Sau đó, lúc ông mới leo lên tường viện Lâm phủ thì nghe thấy Giang Tự Hành nói: “Nếu ngài không tin thì bây giờ ta bảo cha ta tới cầu hôn.”
Giang Thành Nhạc: “…”
Ông yên lặng leo xuống. Đáng đánh! Nghịch tử!
Lão già vừa ra ngoài ăn chén hoành thánh, lúc trở về đã thấy Lâm Tử Nghiên và Giang Tự Hành cùng nhau quỳ gối trong viện.
“Đây là sao vậy?” Vẻ mặt lão mờ mịt. Lâu rồi không gặp lại Tiểu Giang, sao vừa trở về đã hành lễ lớn như vậy?
“Thầy…” Lâm Tử Nghiên dừng một chút, thấp thỏm nói, “Người có thể khuyên nhủ cha con không?”
Lão khó hiểu, “Khuyên cái gì?”
Giang Tự Hành nâng hai bàn tay đang nắm chặt lên.
Lão ngẩn người, hồi lâu sau mới hiểu ra, lẩm bẩm: “Chẳng trách dọc đường đi các ngươi cưỡi chung một con ngựa, ở chung một gian phòng…”
Lão đột nhiên sực tỉnh, giơ tay vỗ đầu Giang Tự Hành, “Ta còn nói sao tiểu tử ngươi lại đối tốt với Tiểu Nghiên như vậy, hoá ra là mưu đồ quấy rối?!”
Khóe miệng Giang Tự Hành giật giật, “Từ này… Khó nghe quá đi.”
Lão lại vỗ đầu hắn một cái, “Ngươi còn muốn ta khen ngươi ư?!”
Giang Tự Hành ôm đầu né tránh. Còn vỗ nữa thì ngốc luôn đấy.
“Thầy.” Lâm Tử Nghiên rầu rĩ nói, “Người khuyên nhủ cha con đi…”
“Ài…” Lão già thở dài nói, “Các ngươi cũng thật là, sao lại bị bắt ngay lúc này chứ? Chuyện của Thái tử còn chưa xong đâu, cha ngươi phỏng chừng phải tức chết ấy?”
Giang Tự Hành cũng hơi hối hận. Sớm biết vậy thì buổi tối mới đến.
Lão già lắc đầu thở dài một hồi lâu rồi đi tìm Lâm Tu Viễn.
Trong thư phòng, Lâm Tu Viễn đang viết tấu chương, vô cùng đau lòng.
Sao lại thích họ Giang đó chứ?! Nhãi ranh đó có cái gì tốt?! Còn mua tiểu quan ở câu lan viện!
Lão già đi vào, đứng ở cửa cẩn thận nói: “Tiểu Nghiên quỳ cả ngày rồi…”
“Để nó quỳ!” Lâm Tu Viễn cả giận, “Đồ bất hiếu, mặt già này cũng bị nó ném đi hết!”
Lão già: “Thật ra Tiểu Giang cũng không…”
Lâm Tu Viễn đột nhiên quay đầu lại, mặt đen xì xì, rất dọa người.
Lão lập tức sửa miệng, “Không thể tưởng tượng nổi, đúng là không ra gì!”
Lúc này sắc mặt Lâm Tu Viễn mới khá hơn, lại quay đầu viết tấu chương tiếp.
“Chỉ là cơ thể của Tiểu Nghiên yếu ớt.” Lão chần chừ nói, “Cứ quỳ như vậy sợ là không chịu nổi.”
Lâm Tu Viễn nhìn chằm chằm ánh nến bập bùng, không nói chuyện.