Bên trong phòng, ngọn đèn nhỏ như hạt đậu vẫn cháy lập lòe.
Lâm Tử Nghiên vùi trong chăn đệm, nhịn không được ngẩng đầu lên, ngón tay cào sống lưng đầy mồ hôi của Giang Tự Hành, không ngừng thở dốc, “A…”
Hơi thở Giang Tự Hành nóng bỏng, tay siết chặt vòng eo thon trắng của người trong ngực, hắn như đắm chìm trong giấc mộng hoang đường, vừa mãnh liệt vừa triền miên.
Lâm Tử Nghiên…
Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại thuở đầu gặp gỡ, y mặc áo choàng lông cừu trắng muốt yếu ớt ngồi dựa trong xe ngựa, tay siết chặt áo choàng, giữa trời đông tuyết phủ mờ mịt nhìn hắn.
Trời đất mênh mông, tuyết phủ trắng xóa. Có lẽ cái nhìn ấy đã in sâu vào tận đáy lòng.
“A Tự…” Hắn nghe người dưới thân nhẹ giọng nỉ non, pha lẫn tiếng thở dốc dồn dập và tiếng rên rỉ vụn vặt.
Màn giường thản nhiên rơi xuống, sau tấm màn là tiếng khóc càng thêm rung động…
Hôm sau, chân trời hơi sáng tỏ, ánh nắng ban mai yếu ớt len lỏi vào trong phòng.
Giang Tự Hành buồn ngủ mở mắt ra, còn chưa tỉnh hẳn đã mò phải cái eo trần trụi của người trong ngực, ấm áp mịn màng
Hắn giật mình, kí ức đêm qua ùn ùn kéo tới. Hơi thở nóng bỏng, tay chân quấn quýt, tiếng rên rỉ không kìm nén được…
Lòng Giang Tự Hành run lên, hận không thể tát mình hai phát.
Giang Tự Hành, ngươi mất não rồi à?! Đâm cái gì mà đâm, chẳng lẽ đâm mấy dao là xong chuyện sao?! Ngươi điên rồi hả?!
Người trong ngực cử động, hình như thấy hơi lạnh nên nhích người cọ vào ngực hắn.
Giang Tự Hành cúi đầu nhìn khuôn mặt ôn hòa của y, trên cổ còn hiện dấu đỏ mập mờ đêm qua như hoa đào kiều diễm trong tuyết.
Cổ họng Giang Tự Hành khô khốc, dường như có gì đó gãi trong lòng hắn, vừa thoải mái vừa ngứa ngáy.
Hắn yên lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, cúi đầu hôn cổ Lâm Tử Nghiên một cái rồi ôm người chặt hơn.
Mặt trời dần leo lên mái hiên, Lâm Tử Nghiên tỉnh dậy, mơ màng đưa tay lần mò lại không sờ được gì.
Y lờ mờ mở mắt, thấy bên giường trống trơn, không biết Giang Tự Hành đã chạy đi đâu, y vẫn mặc đồ lót như ngày thường vậy.
“Ta…” Giang Tự Hành ôm y, cắn răng nói, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Lâm Tử Nghiên: “Chuyện gì?”
“Thật ra thì, ta không phải…”
“A Tự.” Lúc này ngoài cửa bỗng truyền tới giọng nói của Triệu Phụng, “Nghe nói hôm nay trong thành có hoa khôi ném tú cầu đó, chúng ta đi xem đi!”
“Không đi.” Giang Tự Hành nói, “Ngươi tự đi đi.” Có gì để coi đâu.
“Nhiều người náo nhiệt mà.” Triệu Phụng vỗ vỗ cửa, “Hoa khôi người ta chưa chắc đã nhìn trúng ngươi, ngươi sợ gì hả?”
“Không…” Giang Tự Hành chưa nói hết thì Lâm Tử Nghiên kéo tay áo hắn, nói: “Ta muốn đi.” Còn chưa thấy hoa khôi bao giờ.
Giang Tự Hành: “… Được.”
Trong thành có một chốn trăng hoa gọi là Xuân Vũ Lâu. Ngày mười lăm mỗi tháng hoa khôi trong lâu sẽ đứng trên lầu ném tú cầu xuống, người nào bắt được tú cầu sẽ có thể qua đêm với hoa khôi.
Đám người Giang Tự Hành tìm một chỗ trong quán trà đối diện Xuân Vũ Lâu, vừa thấy được hoa khôi vừa không cần chen lấn với đám người dưới lầu.
Nhưng mà hoa khôi còn chưa ra thì dưới lầu đã chật ních người chen lấn ồn ào.
“Nhiều người như vậy sao?” Triệu Phụng nhìn xuống dưới lầu, vô cùng hưng phấn nói, “Tí nữa có đánh nhau không nhỉ?”
Giang Tự Hành: “…” Ngươi tới chỉ để coi đánh nhau thôi à?
Lâm Tử Nghiên ở bên cạnh đột nhiên nói, “Ta nghe nói hoa khôi sẽ đội một chồng bát sứ lớn đứng một chân trên cái bàn cao cỡ mấy người phải không?”
Giang Tự Hành: “… Đó là gánh xiếc, ngươi nghe ai nói hả?”
Lâm Tử Nghiên suy nghĩ một chút, nói: “Không nhớ.”
“A Tự.” Triệu Phụng vuốt cầm nói, “Vừa nãy hình như có người dưới lầu nhìn chằm chằm bên này.”
“Ừ.” Giang Tự Hành cũng nhận ra, chỉ là nhiều người hỗn loạn, nhất thời không tìm được là ai.
Lúc này đám người bỗng nhiên ồn ào náo động, bọn họ quay đầu nhìn lại thì thấy trên ban công có một cô gái mắt ngọc mày ngài chậm rãi bước ra.
Giang Tự Hành chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, thấy Lâm Tử Nghiên hãy còn nhìn chăm chú thì không vui nắm cằm y kéo lại: “Trà sắp nguội rồi, uống đi.” Không được nhìn lâu như vậy.
Lâm Tử Nghiên nhấp một hớp trà rồi quay đầu nhìn tiếp, sắc mặt Giang Tự Hành sa sầm, “Đẹp không?”
Lâm Tử Nghiên gật đầu. Chỉ là không thấy đội chồng bát sứ, thật đáng tiếc.
Triệu Phụng thấy cái dáng ấy của Giang Tự Hành thì cố ý nói: “Lâm công tử, hay là ta với ngươi đi cướp tú cầu đi?”
Giang Tự Hành sầm mặt, “Ngươi dám?!”
“Sao lại không dám?” Triệu Phụng nói, “Không lẽ kêu ngươi đi cướp?”
Lâm Tử Nghiên chưa từng nghe quy định của tú cầu, hiếu kỳ nói: “Cướp tú cầu để làm gì?”
Triệu Phụng: “Có thể nhìn nàng đội chồng bát sứ.”
Giang Tự Hành: “…”
Lâm Tử Nghiên quay đầu nhìn Giang Tự Hành, hai mắt sáng rực: “Muốn đi cướp không?”
Giang Tự Hành bất đắc dĩ sờ mặt y, “Đừng nghe hắn nói bậy, hắn gạt ngươi đó.”
Lâm Tử Nghiên rất là thất vọng. Muốn nhìn lắm lắm, đội bát sứ hoặc ly trà cũng được.
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì hoa khôi đã ném tú cầu xuống. Trong đám người đông nghịt chỉ thấy một ông lão nhanh tay lẹ mắt cướp tú cầu rồi bỏ chạy.
“Này này, vị này…” Mấy nha hoàn Xuân Vũ Lâu thấy lão ăn mặc rách rưới như ăn mày thì nhất thời không biết nên gọi lão là gì, “Này, vị lão gia này, xin dừng bước.”
Thế nhưng lão già kia lại như không nghe thấy, ôm tú cầu chạy lên lầu.
Triệu Phụng lại vuốt cằm, trầm ngâm nói: “Lão già kia… Sao lại chạy qua đây?”
Sau đó, bọn họ thấy lão già kia chạy tới, đặt tú cầu xuống trước mặt Lâm Tử Nghiên, chỉ chỉ hoa khôi đối diện vui vẻ nói: “Tiểu Nghiên ơi, nàng biết đội bát thiệt đó, còn biết đập đá trên ngực nữa!”
Lão chưa nói hết câu thì sau gáy chợt đau, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Giang Tự Hành và Lâm Tử Nghiên chẳng hiểu gì nhìn Triệu Phụng vừa đánh người bất tỉnh.
Triệu Phụng: “Bị lão dọa sợ, nhất thời nhanh tay.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT