Kế Vô Chước đứng trước cửa lao, nghe vậy thì liếc mắt nhìn Ninh Mạt.
“Lâu chủ.” Ninh Mạt vội vàng đẩy Triệu Phụng ra, giải thích: “Ngài đừng nghe hắn nói bậy, thuộc hạ tuyệt đối không hai lòng!”
Cũng không biết Kế Vô Chước có tin hay không, lại giương mắt nhìn Triệu Phụng, hỏi: “Y đang ở đâu?”
Triệu Phụng giả ngu nói: “Ai cơ?”
Chỉ thấy hàn quang ánh lên, kiếm của Kế vô chước đặt ở cổ họng hắn, “Đừng để ta nói lần hai.”
“Đợi… Đợi chút,” Triệu Phụng đột nhiên sửa lời, “Người đang hỏi Lâm công tử sao? Y… Y về nhà rồi!”
“Lâu chủ.” Ninh Mạt vạch trần nói, “Ngài đừng tin, hắn căn bản không biết công tử ở đâu.”
Triệu Phụng vừa nghe lại liên tục gật đầu, làm bộ làm tịch nói: “Đúng đúng đúng, ta không biết gì hết. A Ninh ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì đâu.”
Ninh Mạt: “…”
Ninh Mạt tức đến nỗi muốn nôn ra máu, “Tên khốn! Ngươi còn muốn đổ oan cho ta.”
“Bớt nói nhảm!” Kế Vô Chước mất kiên nhẫn nói, “Lâm Tử Nghiên rốt cuộc đang ở đâu?!”
Triệu Phụng một vẻ thấy chết không sờn, “Ngươi có giết ta thì ta cũng không nói!” Nói xong nắm chặt tay Ninh Mạt, dường như lấy thêm can đảm nói, “A Ninh, đừng sợ.”
Sợ cái đầu ngươi á! Ninh Mạt muốn bóp chết hắn cho rồi, còn chưa mở miệng đã thấy kiếm của Kế Vô Chước di chuyển, đặt trước cổ họng y.
Ninh Mạt: “…” Lâu chủ, ngài đang là làm gì vậy?! Đao kiếm không có mắt đâu!
“Lâu, lâu chủ.” Ninh Mạt nhìn thanh kiếm snags loáng trước mắt, giọng nói run rẩy, “Thật sự không liên quan đến ta, thuộc hạ bị oan mà!”
Kế Vô Chước lại không để ý y, nhìn chằm chằm Triệu Phụng nói: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết y.” Nói xong lại kề sát kiếm vào yết hầu Ninh Mạt.
“Đừng!” Triệu Phụng vô cùng hoảng loạn, “Ta nói ta nói, ngươi thả y ra!”
Ninh Mạt đơ ra… Đây là nước đi gì vậy? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?
“Ngươi thả y ra trước.” Triệu Phụng nói với Kế Vô Chước, “Bằng không ta…”
Kế Vô Chước: “Ngươi còn nói nhảm thêm một câu thì ta sẽ chặt tay y.”
“Ta nói ta nói.” Triệu Phụng vội vàng nói, “Ta với A Tự đã hẹn trước, nếu như không cẩn thận bị tách ra thì để lại kí hiệu ở tường sau của khách điếm Bình An, sau ba ngày thì gặp lại ở đó.”
Kế Vô Chước hoài nghi hỏi: “Khách điếm Bình An?”
“Nếu ngươi không tin thì có thể cho người để lại kí hiệu ở tường sau.” Triệu Phụng nói, “Ba ngày sau đến khách điếm đợi.”
Kế Vô Chước: “Kí hiệu gì?”
Triệu Phụng: “Vẽ một vòng tròn rồi vẽ thêm ba đường kẻ ngang bên trong.”
Kế Vô Chước vung kiếm rạch một đường sâu dưới đất, vô cùng đáng sợ, “Nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ treo đầu ngươi ở khách điếm Bình An ”
Triệu Phụng: “Không dám không dám.”
Kế Vô Chước hừ lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Ninh Mạt nhìn ông ta đóng địa lao, lại quay đầu nhìn Triệu Phụng, uể oải nói: “Chuyện ngươi vừa nói là sự thật?”
Đương nhiên là giả, Triệu Phụng ôm cửa lao buồn bực nghĩ, có thể kéo dài một ngày lại hay một ngày đi.
A Tự, ngươi mau tới cứu ta!
Giang Tự Hành cũng rất sốt ruột, lo đến mức nửa đêm không ngủ được. Ban ngày sau khi đại ca hắn ra ngoài thì vẫn chưa trở về, cũng không biết tình hình bên ngoài như thế nào rồi.
Tâm trạng hắn có phần thấp thỏm, lại sợ mạo hiểm ra ngoài sẽ gây thêm phiền phức cho đại ca.
Đêm đông giá rét, Giang Tự Hành khoác áo ngoài, bất tri bất giác lại đi đến trước cửa phòng Lâm Tử Nghiên.
Bốn phía yên tĩnh, ánh trăng yếu ớt rơi trên mái hiên, tựa tuyết tựa sương.
Hắn chậm rãi đi đến gần nhìn cửa phòng đóng chặt, muốn giơ tay gõ cửa nhưng lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Y ngủ rồi sao? Giang Tự Hành nghĩ, ban đêm có lạnh không?
Lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một vài thanh âm. Giang Tự Hành cẩn thận nghe, hình như Lâm Tử Nghiên đang đứt quãng nói gì đó, lẩm bẩm không rõ.
Nói mớ sao? Giang Tự Hành muốn đến gần nghe thêm lại phát hiện cửa không chốt, chỉ đẩy nhẹ một cái đã mở ra.
Sao lại không đóng cửa cẩn thận vậy chứ? Giang Tự Hành không nhịn được nhẹ nhàng bước vào.
Hắn nghĩ, ta chỉ liếc mắt nhìn một tí thôi, nhìn xong là đi ngay.
Lâm Tử Nghiên nằm nghiêng trên giường, túm chăn ngủ không yên.
Hình như y có một giấc mộng không đẹp lắm, cau mày, đầu ngón tay nắm lấy chăn cũng run rẩy.
“Không phải…” Y nỉ non, “Con không phải… Cha…”
Giang Tự Hành nhìn bộ dạng này của y, có chút đau lòng nghĩ, hay là gọi y dậy?
“Lâm Tử Nghiên.” Hắn giơ tay đụng vào bàn tay đang nắm chăn của y, nhẹ giọng nói, “Dậy đi…”
Đầu ngón tay Lâm Tử Nghiên giật giật, đột nhiên hô: “Giang Tự Hành…”
Giang Tự Hành cho rằng y đã tỉnh, lại thấy hai mắt y vẫn nhắm chặt như cũ, chỉ là nhỏ giọng gọi tên mình.
Đây là… Mơ thấy mình sao?
“Đi mau…” Lâm Tử Nghiên lẩm bẩm nói, “Không được làm hắn bị thương… Giang Tự Hành, đi mau…”
Giang Tự Hành ngẩn người, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay y, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo.
Có phải y mơ thấy chuyện ở đình Tam Lý không?
“Ta không đi.” Hắn nói, “Phải đi cùng nhau.”
Lâm Tử Nghiên dần dần an tĩnh lại, hơi thở vững vàng, dường như không còn sợ hãi như ban nãy nữa.
Giang Tự Hành nhét tay y vào trong chăn, lúc định buông ra thì Lâm Tử Nghiên lại giật mình, vội trở tay túm chặt tay hắn.
Vẫn còn rất sợ hãi sao? Giang Tự Hành dừng lại, trực tiếp xốc chăn lên chui vào.
Hắn nghĩ, trước khi trời sáng hắn sẽ trở về.
Một đêm này Lâm Tử Nghiên ngủ rất thoải mái, giống như ôm một cái lò sưởi nóng hầm hập, tay chân đều ấm áp.
Lúc y tỉnh dậy thì trời đã sáng choang. Y cảm thấy có gì đó không đúng, sao lại giống như bản thân đang bị người khác ôm vào lòng?
Y cử động một chút, người đó càng ôm chặt hơn, còn chen mặt vào cổ y cọ cọ.
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Rầm” một tiếng, Giang Tự Hành đang ngủ mơ thì bị đá xuống giường.
“Ui…” Giang Tự Hành nửa mơ nửa tỉnh, lờ mờ nói, “Ngươi làm gì vậy?”
Lâm Tử Nghiên: “Tại sao ngươi lại ở đây?!” Còn chạy lên giường ta!
Giang Tự Hành sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới tỉnh táo lại, “Ta…”
Hắn liếc mắt thoáng thấy tay nải của mình đặt ở trên giường, vội vàng nói: “Ta tới lấy tay nải.”
Lâm Tử Nghiên: “Vậy sao lại ngủ ở đây?”
Giang Tự Hành: “… Tối qua buồn ngủ quá, nên ngủ quên luôn.”
Lâm Tử Nghiên: “Nửa đêm ngươi đến lấy tay nải?”
“… Đúng vậy.” Giang Tự Hành sợ nói nữa thì không thể kết thúc, cầm tay nải lên muốn đi, “Ta đi trước đây.”
Thế nhưng tay nải đó chưa buộc kĩ, Giang Tự Hành vừa cầm lên thì mấy cái chai chai lọ lọ đã rơi xuống, lăn tới cạnh chân của Lâm Tử Nghiên.
Tim Giang Tự Hành giật thót, chợt nhớ ra Triệu Phụng nói những thứ này là mua ở Bằng Lan Các.
“Đây là cái gì?” Lâm Tử Nghiên nhặt một cái bình lên, vừa mở ra đã nghe Giang Tự Hành vội vàng nói: “Là thuốc trị thương, hoạt huyết hóa ứ.”
“Hoạt huyết hóa ứ?” Lâm Tử Nghiên duỗi tay xoa bắp chân, “Hôm qua ta đụng vào ngăn tủ nên bị thâm, có thể bôi không?”
Giang Tự Hành: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT