Lâm Tử Nghiên nâng chén trà nóng ngồi cạnh bàn, giương mắt nhìn Giang Tự Hành bên cạnh.
Cũng không biết người này bị làm sao, đen mặt ngồi im cứ như người ta nợ hắn mấy trăm lượng bạc.
Lâm Tử Nghiên kéo tay áo hắn, hỏi: “Người mới nãy… Là đại ca ngươi à?”
Giang Tự Hành gật đầu.
Lâm Tử Nghiên lại hỏi: “Tại sao huynh ấy lại ở đây?”
Giang Tự Hành không nói gì, sắc mặt trầm xuống.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Phong Lâm mang theo một thân hàn ý đi vào.
“Người bên ngoài đi về phía Nam rồi.” Y đóng cửa lại, đi đến cạnh bàn nói, “Chắc bọn họ không lục soát nơi này nữa đâu.”
Giang Tự Hành vẫn không nói chuyện, khẽ cúi đầu, bàn tay vô thức nắm chặt.
“A Tự…” Giang Phong Lâm đi tới, vừa đặt tay lên vai Giang Tự Hành thì hắn chợt đứng phắt dậy hất ra.
Giang Phong Lâm sửng sốt: “A Tự…”
“Ba năm.” Giang Tự Hành ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Huynh vẫn khỏe mạnh, vì sao không trở về?!”
Ba năm qua hắn tìm tung tích của đại ca đã nghĩ tới vô số khả năng, hoặc là bị trọng thương, hoặc là bị bỏ tù, thậm chí kết quả xấu nhất hắn cũng từng nghĩ tới. Duy chỉ có một điều duy nhất chưa từng nghĩ đến là Giang Phong Lâm khỏe mạnh ở lại Bắc Kỳ, còn thuận lợi thăng quan tiến chức, giờ đã là Trưởng sử ở phủ Đoan vương.
“Ta…” Giang Phong Lâm không biết phải nói gì, cũng không biết phải kể từ đâu.
“Cho dù huynh không trở về thì ít nhất cũng phải gửi một lá thư chứ?!” Giang Tự Hành càng nghĩ càng giận, tại sao lại bặt vô âm tín suốt ba năm qua?!
Giang Phong Lâm thở dài, quay đầu nhìn Lâm Tử Nghiên bên cạnh.
Lâm Tử Nghiên ngẩn người, đặt chén trà xuống trốn sau lưng Giang Tự Hành.
Ngươi nhìn ta làm gì? Là ta không truyền tin thay ngươi à?
Giang Tự Hành có chút khó hiểu: “Sao?”
Giang Phong Lâm lấy một bình sứ trắng từ trong ngực ra, đặt lên bàn nói: “Mấy ngày trước ta nhận được tin Kế Vô Chước mang một công tử trẻ tuổi về, cho y uống 'khước trần'.”
Chân mày Giang Tự Hành nhíu lại, “Là cái gì?”
“Người uống 'khước trần' sẽ quên hết quá khứ.” Giang Phong Lâm khẽ đáp, “Thậm chí sẽ quên mất cả họ tên mình.”
Giang Tự Hành nhìn Lâm Tử Nghiên, “Y uống thuốc này hả?”
“Không chỉ có y.” Giang Phong Lâm ngước mắt, “Ba năm trước ta cũng từng uống rồi.”
“Cái gì?” Giang Tự Hành kinh hãi, “Vì sao…?”
Giang Phong Lâm có chút mệt mỏi, ngồi xuống cạnh bàn chậm rãi nói: “Thuốc này như một quả bom nổ chậm. Ba năm trước ta bị trọng thương ở hồ Bình Ba, Đoan vương vì cứu ta nên lấy thứ này làm thuốc dẫn mới bảo vệ được tính mạng của ta.”
Giang Tự Hành nghĩ tới chiếc thuyền hoa bị lật trên mặt hồ: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao huynh lại bị trọng thương?”
“Bắc Kỳ vương muốn giết Đoan vương.” Giang Phong Lâm trả lời: “Lúc Đoan vương xuôi nam thì bị mai phục ở hồ Bình Ba, lúc ấy ta đang truy tìm mật thám Bắc Kỳ trùng hợp gặp được nên cứu Đoan vương một mạng.”
Lâm Tử Nghiên nghe chuyện thì cau mày. Tuy y mới tới nơi này chưa được mấy ngày nhưng cũng đã nghe nói Đoan vương và Bắc Kỳ vương là anh em cùng cha khác mẹ, sao lại tương tàn đến mức ấy?
“Khi ta tỉnh lại thì đã đến Bắc Kỳ.” Giang Phong Lâm nhìn Giang Tự Hành, “Nhưng lúc đó ta đã quên mất mình là ai, cũng quên đệ với cha… A Tự, thật xin lỗi, khiến đệ và cha lo lắng rồi…”
Giang Tự Hành siết chặt tay bên người, “Vậy bây giờ huynh…”
“Ba tháng trước ta mới nhớ ra mọi chuyện.” Giang Phong Lâm nói, “Ta đã gửi thư về nhà, chỉ là khi thư đến thì đệ không còn ở nhà nữa.” Khi đó, Giang Tự Hành đã đuổi theo Lâm Tử Nghiên tới phía Bắc.
“Cha hồi âm nói có lẽ đệ cũng tới Bắc Kỳ rồi, dặn ta đuổi đệ về.” Giang Phong Lâm cười cười, “Cha nói đệ để lại thư tòng quân, chắc chắn là gạt người, chân bị thương còn chưa khỏe đã đòi đi tòng quân, không sợ bị người ta đuổi đi hay gì.”
Giang Tự Hành mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác, lẩm bẩm: “Giờ khỏe rồi.”
Giang Phong Lâm: “Vậy bây giờ đệ đi tòng quân à?”
Giang Tự Hành: “… Không.” Lúc trước chỉ tiện tay viết vậy, dù sao nói đi tòng quân nghe cũng rất chi là đứng đắn.
“Vậy thì mau chóng trở về đi.” Giang Phong Lâm nói, “Lúc trước ta chỉ biết công tử Kế phủ mất tích, không ngờ người lại ở chỗ đệ. Kế Vô Chước tuyệt đối không phải hạng hiền lành, hai người nên sớm rời khỏi đây, trời sáng ta sẽ sai mật thám hỗ trợ đệ ra khỏi thành.”
Giang Tự Hành chau mày: “Huynh không trở về cùng chúng ta sao?”
“Ta còn có việc.” Giang Phong Lâm đáp, “Đợi xong chuyện ở đây ta sẽ tự trở về thưa tội với cha.”
Giang Tự Hành không đồng ý, kéo Lâm Tử Nghiên qua nói: “Vậy ta cũng không trở về, huynh cho người đưa y về là được.”
“A Tự.” Giang Phong Lâm đau đầu, “Đừng hồ đồ.”
Giang Tự Hành: “Huynh không đi thì ta cũng không đi.”
Lâm Tử Nghiên: “Vậy ta cũng không đi.”
Giang Tự Hành quay đầu, “Ngươi góp vui cái gì?” Cũng đâu phải đại ca ngươi.
“Tại sao ta phải nghe theo ngươi?” Lâm Tử Nghiên không phục nói, “Ai biết ngươi có đem ta đi bán không?”
Giang Tự Hành: “Ta bán ngươi làm gì?” Vậy cha ngươi sẽ đánh chết ta.
Lâm Tử Nghiên: “Vậy ngươi mua ta làm chi?”
Giang Tự Hành: “…”
Giang Phong Lâm không nhịn được mở miệng hỏi: “A Tự, vị công tử này… Là đệ mua à?”
“Không phải,” Giang Tự Hành đột nhiên hơi hối hận vì lúc trước nói bậy nói bạ, “Y là con trai Lâm Tu Viễn.”
Lâm Tử Nghiên trừng hắn, “Quả nhiên là ngươi gạt ta!” Cái gì mà bán thịt heo, cái gì mà Vương Phú Quý, đều là gạt người!
Giang Tự Hành ngẩng đầu nhìn trời, ai bảo ngươi kêu ta là “dâm tặc”.
Giang Phong Lâm ngược lại có chút kinh ngạc, “Lâm công tử nhà Thượng thư? Vậy Kế Vô Chước sao lại…”
Giang Tự Hành lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Hắn cầm bình sứ trắng trên bàn lên, hỏi: “Cái này có thuốc giải không?”
“Hẳn là có.” Giang Phong Lâm đáp, “Chẳng qua ta còn chưa tìm được.”
Giang Tự Hành mở miệng bình ngửi thử rồi ghét bỏ trả lại. Khi hắn bỏ xuống thì Lâm Tử Nghiên liếc thấy bàn tay hắn có sẹo, một vết sẹo dọc từ hổ khẩu xuyên qua lòng bàn tay.
Không biết vì sao Lâm Tử Nghiên chợt thấy nhức đầu, trong đầu như có bóng người qua lại làm y choáng váng, đứng không vững.
“Sao thế?” Giang Tự Hành thấy sắc mặt y không tốt, còn lảo đảo thì vội vàng đỡ y, “Không sao chứ?”
Lâm Tử Nghiên ôm đầu, lẩm bẩm: “Đau đầu quá…”
Giang Phong Lâm thấy vậy, giơ tay lên bắt mạch cho y rồi nói: “Lúc kí ức quay lại thường sẽ nhức đầu không chịu được.”
Giang Tự Hành vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ?”
Giang Phong Lâm lấy một bình sứ trắng nhỏ trong ngực đổ một viên thuốc ra đút viên thuốc vào miệng Lâm Tử Nghiên, “Thuốc này cũng chỉ có tác dụng nhất thời, vẫn phải tìm ra thuốc giải, nếu không mỗi lần nghĩ tới chuyện cũ đều sẽ nhức đầu.”
Lâm Tử Nghiên vùi đầu trong ngực Giang Tự Hành, dần dần tỉnh lại.
Giang Tự Hành thấy y không đau nữa mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Ngươi có nhớ ra chuyện gì không?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Nam tử không thể sinh.”
Giang Tự Hành, Giang Phong Lâm: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT