Ninh Mạt sửng sốt hồi lâu, nhỏ tiếng hỏi: “Có nhiều người nhìn lén y tắm lắm hả?”
Triệu Phụng: “Dù sao A Tự cũng nhìn qua rồi.”
Lâm Tử Nghiên quay đầu trợn mắt hung ác nhìn Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành: “…”
“Ngươi im lặng không ai nói ngươi câm đâu!” Giang Tự Hành hận không thể đạp Triệu Phụng một cước dính lên tường, đồng đội heo gì vậy chứ!
“Không phải là ta đang nói chuyện chính sao?” Sức lực Triệu Phụng chưa đủ mạnh, không thể làm gì khác ngoài vỗ bàn nói: “Nói! Rốt cuộc ngươi có nhìn lén Lâm công tử tắm không?”
“Ta…” Ninh Mạt do dự nói, “Vậy thì… Có đi…”
Giang Tự Hành “Ồ” một tiếng rồi đứng lên.
Ninh Mạt bị dọa sợ liên tục lắc đầu: “Không, chưa nhìn thấy!” Đại ca, ngươi đừng đen mặt như vậy, ta sợ!
“Vậy sao ngươi biết bên hông y có hình xăm?” Triệu Phụng thuận miệng nói, “Chẳng lẽ ngươi nằm mơ thấy?”
Ninh Mạt nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy!”
“Đúng cái gì mà đúng, ngươi nghĩ ta bị ngu à?!” Triệu Phụng bực tức, “Nói nhanh lên, đừng nói nhảm nữa!”
Ninh Mạt ấp úng: “Ta…”
Ngoài viện truyền tới tiếng đập cửa, rầm rầm vang dội: “Mở cửa! Mở cửa nhanh!”
“Tới, tới liền…” Mẹ Ninh Mạt nghe tiếng đi ra mở cửa.
Bên ngoài là mấy binh lính thủ thành, bộ dạng hung ác: “Có thấy ba người đàn ông nào không?!”
Đại nương bị dọa sợ không nhẹ, ngây ngẩn một lúc, không lên tiếng.
Binh lính không chờ được xông thẳng vào nhà thì chỉ thấy cửa sổ hơi mở ra.
Trên đường trước nhà, Giang Tự Hành cõng Lâm Tử Nghiên, Triệu Phụng khiêng Ninh Mạt, vội vàng chạy.
Tiếng mở cửa vừa vang lên là sắc mặt Giang Tự Hành thay đổi, vội cõng Lâm Tử Nghiên nhảy ra khỏi cửa sổ chạy đi. Ninh Mạt chưa kịp phản ứng đã bị Triệu Phụng điểm huyệt khiêng chạy đi luôn.
Ninh Mạt: “…” Ngươi chạy thì chạy đi, khiêng theo ta làm gì?! Chuyện này không liên quan đến ta!
Triệu Phụng nghĩ, lần trước để ngươi chạy, lần này phải canh chừng kĩ hơn!
Bọn họ chạy đến đầu phố thì thấy binh thủ thành vội vã đuổi theo từ phía sau, “Đứng lại!”
Giang Tự Hành và Triệu Phụng nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái, vô cùng không ăn ý mà chạy về hai phía khác nhau.
“Ơ kìa!” Triệu Phụng quay đầu lại nói, “A Tự, không phải nói chạy sang bên này à?”
Giang Tự Hành: “…” Ta nói chạy sang bên kia hồi nào?
Hắn thấy binh lính đuổi kịp, không thể không nói: “Chạy sang bên kia trước đi.”
Hắn định gặp nhau ở phía trước, thế nhưng không biết đường nên càng chạy càng sai, đến khi tinh thần phục hồi lại thì không biết đã chạy tới chỗ nào rồi.
“Chết tiệt, sao đường này lại quanh co thế chứ?!” Giang Tự Hành lẩm bẩm tìm đường, càng đi càng xa, mãi mà vẫn không thể gặp được Triệu Phụng.
Lâm Tử Nghiên nằm trên lưng hắn, lặng lẽ nghĩ, e rằng tên dâm tặc này bị lạc đường rồi.
Sau hơn nửa ngày, “dâm tặc” lạc đường cuối cùng cũng thoát khỏi ngõ nhỏ, bấy giờ cảnh tượng trên đường đã khác.
Đây lại là chỗ nào? Giang Tự Hành nhìn đường phố phồn hoa xa lạ, có chút mờ mịt. Hắn đi về phía trước, trông thấy cuối đường có tòa viện tường trắng ngói xanh, lẻ loi độc lập.
Ở kinh thành Bắc Kỳ phần lớn là tường xám, tưởng trong cung thì hầu như màu đỏ thắm, rất hiếm thấy tường trắng tao nhã như vậy.
Không biết tại sao trong lòng Giang Tự Hành bỗng nhiên có chút gì đó không nói rõ được, cảm thấy có một sự quen thuộc không hiểu nổi.
Lâm Tử Nghiên thấy Giang Tự Hành kinh ngạc nhìn viện tử xa xa kia như đang ngẩn ra, đang có chút khó hiểu thì thấy cửa viện kia mở ra, một tiểu cô nương thanh tú bước ra.
Lâm Tử Nghiên: “…” Dâm tặc, cô nương nhỏ như vậy cũng không tha!
Y giận đến mức há miệng cắn bả vai Giang Tự Hành.
“Á…” Giang Tự Hành tự nhiên thấy vai đau nhói, bực tức nói, “Ngươi làm gì vậy?!”
Lâm Tử Nghiên bực bội “hừ” một tiếng.
“Tại sao càng ngày càng dữ vậy?” Giang Tự Hành được bất mãn nói, “Trước kia ngươi chỉ biết trừng ta.”
Bây giờ có tiền đồ rồi, không phải cầm dao đâm thì là dùng răng cắn, lần tới có phải muốn treo ngược ta lên đánh không?
Vô lương tâm!
Hắn bị Lâm Tử Nghiên quậy một hồi, mấy phần suy nghĩ khó hiểu vừa nãy cũng tan mất, tức tối cõng người đi.
Có lẽ là Đại Diên cũng có một vài tòa viện tường trắng ngói xanh, hắn mờ mịt nghĩ, đại ca cũng rất thích…
Giang Tự Hành cõng Lâm Tử Nghiên trốn mãi mà vẫn không thể tìm thấy Triệu Phụng, chỉ đành nhân lúc tối trời tìm căn nhà ngói hoang phế trú tạm.
Bên ngoài có không ít người tìm Lâm Tử Nghiên, thậm chí ở trong thành còn dán chân dung khắp nơi. Giang Tự Hành nghĩ thầm, hẳn là ông già kia đã biết Lâm Tử Nghiên mất tích nên mới đang lo lắng không yên lật thành tìm người.
Giang Tự Hành nhức đầu, tình hình này làm sao mà ra khỏi thành đây?
Trong nhà vẫn đốt củi nhóm lửa, Giang Tự Hành giương mắt nhìn Lâm Tử Nghiên ngồi ôm gối bên cạnh.
Sáng giờ y vẫn không chịu để ý đến hắn, lúc vào nhà cũng cách xa hắn, không muốn nhìn hắn lấy một lần.
“Có đói bụng không?” Giang Tự Hành mò bánh nướng từ trong lồng ngực ra, hỏi, “Ăn không?”
Lâm Tử Nghiên chẳng thèm nhìn: “Không ăn.”
Giang Tự Hành nhét bánh nướng vào trong tay y: “Mau ăn đi, gầy như cây trúc.”
Lâm Tử Nghiên tức giận: “Gầy thì gầy, liên quan gì đến ngươi?!”
Giang Tự Hành không chút suy nghĩ nói: “Ôm cấn tay.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Vô sỉ! Vậy ngươi tìm người mập mà ôm!
Lâm Tử Nghiên giận không nói tiếng nào, ngồi im nhìn chằm chằm ngọn lửa.
Giang Tự Hành không biết làm sao, không thể làm gì khác ngoài tự mình ăn bánh nướng.
Thế là đêm hôm đó Lâm Tử Nghiên chưa ăn gì bị đói tỉnh. Y đói đến không thể ngủ được, lăn lộn qua lại như nướng bánh.
Hồi lâu, y không nhịn được nhìn Giang Tự Hành đang dựa tường ngủ.
Giang Tự Hành dường như ngủ rất say, ngực hơi phập phồng.
“Dâm tặc” không phản ứng, dường như có bị thiên lôi đánh cũng không tỉnh.
Lâm Tử Nghiên kêu một tiếng, thấy Giang Tự Hành vẫn không tỉnh mới rón rén đi tới.
Còn gì để ăn không? Y nhìn lồng ngực Giang Tự Hành, nhưng mà quần áo che kỹ quá nên cũng không biết hắn còn bánh nướng không.
Y đành ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kéo áo Giang Tự Hành, đưa tay vào sờ. Sờ hoài mà cái gì cũng sờ không thấy, ngược lại nghe được một giọng âm nói: “Sờ đủ chưa?”
Lâm Tử Nghiên ngẩng đầu lên đối diện với cặp mắt tỉnh táo của Giang Tự Hành.
Giang Tự Hành nhìn tay y vùi trước ngực mình, “Ngươi chiếm tiện nghi của ta?”