Liễu Sầm ngồi chồm hổm dưới đất, vẻ mặt đáng thương nói: “Nam tử thì có gì không tốt? Sao ngươi lại không thích chứ?”
Khoé miệng Giang Tự Hành co rút, “Tại sao ta lại phải thích?”
Liễu Sầm đứng lên lắc lư trước mặt hắn, vẻ mặt sáng ngời nói: “Ngươi nhìn ta xem, eo mảnh chân dài, không đẹp ư?”
Eo mảnh... Giang Tự Hành bất giác nhìn về phía Lâm Tử Nghiên đang ngồi trên ghế gỗ, nhớ tới trong khách điếm ngày ấy, quần áo bị cởi lộ ra đoạn eo kia…
Là rất mảnh, lại còn rất trắng.
“A Tự, A Tự!” Liễu Sầm ngăn ánh mắt hắn lại, cả giận nói: “Ta nói nhìn ta, ngươi nhìn y làm gì?”
Giang Tự Hành lúng túng thu hồi lại ánh mắt, “Bớt nói nhảm đi, mau nhìn hình xăm bên hông y.”
“Gấp cái gì?” Liễu Sầm vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ngày thường chẳng thèm sờ ta lấy một cái, cởi đồ người khác thì nhanh lắm.”
“Không phải.” Giang Tự Hành nói: “Đốt bếp lò lên trước, y sợ lạnh.”
Liễu Sầm: “...”
“Y sợ lạnh còn ta thì không sợ chắc.” Liễu Sầm lòng đau như cắt, giận dỗi nói: “Đêm hôm khuya khoắt ta bị các ngươi gọi từ trên giường xuống, ăn mặc mỏng manh bị gió thổi nửa ngày trời cũng không thấy ngươi hỏi ta một câu có lạnh không.”
Giang Tự Hành: “Ngươi cường tráng như thế chạy ba con phố cũng chẳng nhằm nhò, còn sợ lạnh cái gì.”
Liễu Sầm suýt bị hắn chọc cho tức chết: “Ta sợ lạnh!”
Giang Tự Hành: “Vậy mặc thêm quần áo vào.”
Liễu Sầm: “Ta không mặc đấy.”
Giang Tự Hành: “...” Tật xấu gì vậy trời?
Liễu Sầm sống chết không chịu đi đốt bếp lò, Giang Tự Hành đành phải tự thân vận động.
Liễu Sầm càng nhìn càng bực, một lò không đủ còn phải hai lò mới chịu à, y yếu ớt đến thế hả?! Sao ngươi không đốt cả phòng ta luôn đi?!
“Được rồi.” Giang Tự Hành mang bếp lò đến gần Lâm Tử Nghiên.
Liễu Sầm tức đến cạn lời, trực tiếp đi qua kéo đai lưng Lâm Tử Nghiên xuống.
Lâm Tử Nghiên cứng đờ ngồi tại chỗ, chỉ có thể sững sờ nhìn quần áo mình bị kéo xuống.
Giang Tự Hành thấy Lâm Tử Nghiên vẻ mặt bình tĩnh, không buồn không giận, bỗng nhiên hơi mất hứng, “Sao ngươi không tức giận?”
Lần trước bị ta lôi kéo quần áo thì giận đến đỏ mặt, còn trừng ta nữa.
Lâm Tử Nghiên: “...” Lần trước ta nghĩ ngươi là dâm tặc mà.
Nội tâm Giang Tự Hành lại hơi không thoải mái, thấy Liễu Sầm chăm chú nhìn hình xăm bên hông y, còn muốn đưa tay ra sờ thì không tự giác mở miệng nói: “Xem xong chưa?” Xem gì mà lâu thế, xem thì xem đi lại còn sờ cái gì?
“Đúng thật là giống với hình xăm của Tiết Lương.” Liễu Sầm sợ hắn sốt ruột, nói, “Hẳn là do cùng một người làm.”
Giang Tự Hành đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Tử Nghiên giải huyệt cho y, hỏi: “Hình xăm bên hông ngươi là từ đâu mà có?”
Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, nói: “Ta không phải…”
“Ta biết ngươi không phải mật thám Bắc Kỳ mà là con trai của Lâm Tu Viễn.” Giang Tự Hành nhìn y chằm chằm, nói: “Nhưng bên hông ngươi có hình xăm Túc Bắc lang là sao?”
Lâm Tử Nghiên cắn môi dưới, nửa ngày mới nói: “Ta cũng không biết, từ khi biết nhớ chuyện thì là đã có rồi.”
Giang Tự Hành không nói lời nào mà nhìn y, thật lâu sau mới rũ mắt nhìn bên hông y, “Được, ta tin ngươi.”
Hắn mặc lại quần áo cho Lâm Tử Nghiên, đứng lên nói với Liễu Sầm: “Chuyện hôm nay coi như ta nợ ngươi một nhân tình, sau này nếu có…”
“Khỏi cần sau này.” Liễu Sầm hai mắt sáng lên nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta thành thân đi.”
Giang Tự Hành: “...”
Lâm Tử Nghiên: “...”
Giang Tự Hành khiêng Lâm Tử Nghiên lên chạy vội, “Cáo từ.”
Liễu Sầm đuổi theo sau hô: “Không thành thân cũng được, hôn ta một cái thôi...”
Giang Tự Hành khiêng người chạy càng nhanh hơn.
Lâm Đại Ngưu và gia đinh Lâm phủ áp giải Ninh Chi Vân đến phủ nha.
Triệu Phụng lén lút đi theo bọn họ, trên đường đi nghe Ninh Chi Vân khóc lóc kể lể, còn đang suy nghĩ có nên cứu y không thì nghe Ninh Chi Vân “ui da” một tiếng, ngồi thụp xuống đất.
Lâm Đại Ngưu đẩy y một cái, hỏi: “Sao thế?”
Ninh Chi Vân ôm bụng, bộ dạng vô cùng khó chịu, “Đau bụng.”
Triệu Phụng còn đang nghĩ ui da thật đáng thương…
Sau đó đã thấy Ninh Chi Vân bỗng vung tay lên, ném một đống bột màu trắng về phía đám người Lâm phủ, lập tức “rầm rầm” cả đoàn té xỉu.
Triệu Phụng: “...”
Ninh Chi Vân tháo bỏ dây thừng trên tay từ lúc nào, lại đạp Lâm Đại Ngưu hai đạp, cả giận mắng: “Dám đá ta, tiểu gia giẫm chết ngươi.”
Giẫm hả giận rồi thì lục soát hết một lượt đám người của Lâm phủ, chỉ moi ra được mười mấy đồng, lập tức ghét bỏ nói: “Đường đường là người của phủ Thượng thư lại nghèo rớt mồng tơi như vậy.”
Dù sao cũng là tiền, có còn hơn không. Y thả tiền vào trong túi, ung dung rời đi.
Triệu Phụng lặng yên không tiếng động bám theo sau.
Ninh Chi Vân vụng trộm trở về Bằng Lan các, thay quần áo ở trong phòng, mới mở cửa ra đã bị tú bà bắt quả tang.
“Ngươi còn biết đường về à?” Tú bà kéo y về phòng, tức giận mắng: “Đêm hôm khuya khoắt còn chạy đi đâu? Ninh Mạt, ngươi không muốn làm việc nữa hả?”
Triệu Phụng đang ghé vào nóc nhà nhướng mày, Ninh Mạt? Không phải tên Ninh Chi Vân à?
“Đi ra ngoài cũng không nói một tiếng.” Trong phòng, tú bà quở trách nói, “Có khách muốn gọi ngươi, không thấy người đâu còn đập nát cái bàn.”
Mắt Ninh Mạt sáng lên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Mười lượng.” Tú bà nói.
Ninh Mạt lập tức xụ mặt xuống: “Ít thế thôi à?”
“Mười lượng đã là không tệ rồi.” Tú bà nói: “Ngươi tưởng ai cũng ngốc như Thượng thư Giang công tử chắc, mấy trăm lượng bạc mua cả đêm của ngươi.”
Triệu Phụng: “...”
Chẹp, tên ngốc A Tự này, Triệu Phụng đau lòng nghĩ, tự dưng bỏ ra mấy trăm lượng bạc không đâu… Ấy không đúng, hình như số bạc này là của mình mà?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT