*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cuối năm thời tiết lạnh tê tái, biên giới phía bắc đã có tuyết rơi, chẳng bao lâu nữa thì Thăng Long sẽ đón đợt tuyết đầu tiên.

Khoảng thời gian này mọi người đều đặc biệt bận rộn. Riêng chủ vị Hoàng hậu thì lại càng bận hơn, tầng suất làm việc cũng tăng gấp đôi, có khi phải thức từ canh ba cho tới tối mịch mới có thể chợp mắt.

Cả Hoàng thành đều đang tất bật chuẩn bị cho lễ năm mới, mọi nhân khẩu các cung đều chạy đôn chạy đáo. Trần Cảnh tối mắt tối mũi phê chính sự các lộ phủ dâng sớ. Lý Oanh thì càng khỏi phải nói, mọi việc trong cung từ lớn đến nhỏ nhất đều phải đích thân kiểm duyệt, hầu như không thiếu một việc nào.

Rất hiếm khi nào Lý Oanh có thời gian rảnh rỗi, hôm nay coi như may mắn, sự vụ đưa tới không nhiều, chỉ một buổi sáng đã kiểm duyệt xong. Ngồi tựa lưng vào ghế, nàng nhàn nhã uống một hớp trà, trong đầu liền nhớ tới hài tử, hình như đã lâu không không đến thăm nó. Nghĩ liền làm, Lý Oanh buông xuống ly trà, thu dọn lại mớ sổ sách trên bàn đặt lên tủ, sau đó đã kéo váy đi ra ngoài.

Thong dong đi về hướng cung Thiên Thành, trong đầu nàng lại hiện lên vô vàng suy nghĩ. Gần đây bệnh tình của hài tử đã dần ổn định, hơn nữa tình hình còn có mặt khả quan so với lúc trước, thời gian tái phát lại càng thu hẹp. Nàng cũng từng có một chút nghi ngờ trong lòng, liệu rằng tên nô tài kia có thực sự chữa được bệnh của nữ nhi hay không? Cho nên sau ngày hôm đó khoảng hai ngày, nàng đã cho gọi các Ngự y đến xem lại, nào ngờ bọn họ đều phải bất ngờ trước sự chuyển biến thần kỳ bệnh của hài tử. Đến lúc đó nàng mới thực sự tin tưởng, rằng tên nô tài đó chính là cứu tinh của nàng.

Vừa đi vừa nghĩ, chẳng bao lâu đã tới trước cửa cung. Lý Oanh đưa mắt đảo qua một lượt sảnh điện, cảm thấy trong này thật sự vô cùng đơn điệu. Nhớ tới từ trước lúc hài tử thường xuyên phát bệnh, nàng lo sợ nó sẽ tự làm đau bản thân, cho nên đã kêu người mang những vật có thể gây thương tích trong cung Thiên Thành toàn bộ đem đi hết. Hiện tại hài tử đã ổn định, mắt nhìn của nàng cũng thay đổi nhiều, cảm thấy nơi này vô cùng nhạt nhẽo và trống rỗng.

Lý Oanh liễm đôi mày, quay sang căn dặn với Bích Hà bảo với Nội Vụ phủ cho công thợ đến sửa sang trang hoàng lại toàn bộ cung Thiên Thành. Thị nữ nhận lệnh liền lui xuống đi làm công việc được phân phó, còn nàng thì quay lưng đi vào trong điện.

Vừa đặt chân vào tới sương phòng thì cảnh tưởng trước mắt khiến Lý Oanh đột ngột khựng lại, biểu hiện vô cùng ngạc nhiên. Ở phía trước, Thái Đường đang ngồi trên tràng kỷ, tóc búi gọn gàng, y phục chỉnh tề, sơ trang nhã nhặn, hoàn toàn khác với một công chúa chật vật mọi ngày, thử hỏi làm sao nàng không ngạc nhiên cho được.

Công chúa chỉ chú tâm vào việc trên tay, hoàn toàn không hề biết có người đi tới. Lý Oanh nhìn con gái không ngó sang đây, nàng chỉ khẽ thở dài đi qua. Cho đến khi cảm nhận được có người ngồi xuống kế bên, Thái Đường mới ngẩn đầu nhìn, vừa nhìn thấy mẹ thì công chúa giống như có tật giật mình nhanh tay giấu đi vật trên tay vào phía sau lưng. Lúng túng đối diện với mẫu thân của mình.

"Thái Đường thỉnh an Hoàng mẫu".

Quan sát vẻ mặt bối rối của con gái, Lý Oanh chỉ khẽ mỉm cười, vương tay xoa xoa bên má gầy gò của nữ nhi. "Hôm nay sự vụ xong sớm, ta liền nhớ tới con, cho nên đến thăm con".

"Hoàng mẫu bận trăm công nghìn việc, nay lại phải để tâm tới Thái Đường, thật là vất vả cho mẹ". Công chúa đứng dậy, đến bàn tự tay pha một ly trà rồi đem qua dâng cho mẫu thân. Lý Oanh đón lấy ly trà nhưng chưa vội uống, chỉ nhẹ nhàng đặt ly trà xuống phía trước. Bản thân nàng từ nhỏ đã hình thành thói quen chỉ uống trà nóng bảy phần, ly trà con gái châm vẫn còn rất nóng.

"Xem xem công chúa, ta chỉ là một thời gian không đến thì con liền trở nên khách sáo, ta thật là khổ tâm mà". Lý Oanh muốn trêu con gái, cố ý bày ra mặt giận, mắt hướng về cửa sổ.

Thái Đường vừa nhìn liền tưởng thật, nàng luống cuống giải thích. "Hài nhi nào dám! Chẳng qua hài nhi chỉ là giữ lễ tiết, không dám quá vô tư đối với Hoàng mẫu, xin người đừng hiểu nhầm!".

Lý Oanh nhìn nhìn gương mặt sợ sệt của con gái, không nhịn được bật cười. "Ta chỉ là đùa với con một chút, không cần phải quá nghiêm trọng".

Thái Đường biết mình vừa bị trêu, mặt ngượng ngùng. "Hoàng mẫu người trêu con!".

Lý Oanh cười không đáp, nàng nhìn nhìn vật đang lấp ló phía sau của công chúa, đưa tay lấy đi lên. Thái Đường nhìn mẫu thân rút ra vật của mình liền thản thốt kêu, "Hoàng mẫu, cái này..."

Chưa kịp đợi công chúa nói xong, Lý Oanh đã cầm chắc lấy vật kia, đưa đến trước mắt ngắm nhìn. Là một khung thêu đã được căng vải, mảnh vải gấm màu lam được cắt vô cùng tinh tế, trên đó còn điểm xuyến thêm vài đoá hoa Hải Đường, phía dưới là một con thỏ sắc trắng mắt đỏ, hai tai dựng thẳng, tròn tròn phốt pháp, trong rất là khả ái. Nàng đưa tay chạm vào đồ án trên vải, tỉ mỉ tinh xảo, đường chỉ mềm mại, coi bộ hài nhi của nàng đã đặt hết tâm tư vào trong này. Lý Oanh ngắm nghía tính vật của nữ nhi, trong lòng dấy lên tò mò.

"Khăn thêu bằng vải gấm, từng mũi kim đều cẩn trọng tỉ mỉ, tinh tế mà nhã nhặn. Hơn nữa màu sắc này thanh lệ, hài hoà". Lý Oanh nhướng mi nhìn con gái, "Huyên nhi là đã có người trong lòng rồi sao?".

Thái Đường vừa nghe đến ba chữ người trong lòng thì như bị nói trúng tim đen, hai má phớt hồng, biểu hiện xấu hổ, lặp tức hướng mẫu thân phân bua. "Nào có, Hoàng mẫu nghĩ nhiều rồi. Hài nhi quanh năm không bước khỏi cung Thiên Thành một bước, làm sao lại có thể có người trong lòng!".

"Thật sao?". Lý Oanh hoài nghi, sau đó lại phì cười. Hài nhi là do nàng sinh ra, làm sao nàng lại không nhìn ra được tâm tư của con gái chứ! Hơn nữa biểu hiện ngại ngùng đều bại lộ ra ngoài kia sao có thể qua được đôi mắt tinh ý của nàng được. Nghĩ đi nghĩ lại, năm nay hài tử cũng đã hai mươi, nói đến Quốc Khang, Doãn nhi, Hoảng nhi khi mười bảy đều đã lập gia thất. Chỉ còn lại đứa con gái đầu này từ nhỏ mang bệnh trong người, lớn hơn một chút lại không nỡ gả đi, cuối cùng vẫn là giữ lại bên cạnh chưa gả cho ai. Vẫn là trách người làm mẹ là nàng, ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân, cứ giữ khư khư công chúa bên mình, cuối cùng lại hại nàng không thể tử tế tìm một phu quân đàng hoàn, thành gia lập thất.

"Nếu như có nhìn trúng công tử hay quan thần nào thì cũng không cần che dấu, hãy nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ tâu với Quan gia tác thành cho con và y". Lý Oanh trả lại cho công chúa khăn gấm, khẽ thở dài, thâm tình nói với hài tử.

Thái Đường nhận lại khăn gấm, không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn đồ vật trong tay mà đỏ mặt. Lý Oanh để ý nữ nhi chỉ nhè nhẹ vuốt ve con thỏ thêu trên khăn, nàng nhắm mắt suy nghĩ một chút, trong đầu liền hiện lên điều gì đó, liền hoảng hốt quay sang con gái. Nàng đặt tay lên mu bàn tay của công chúa, khẽ siết lại, giọng hơi run run. "Huyên nhi... Chẳng lẽ con... Là yêu thích tên thái giám kia sao?".

Thái Đường đôi mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn mẫu thân, mím môi cúi mặt xuống, gật gật đầu, mây hồng nơi má lại càng đậm thêm. Lý Oanh ngây người, thấy bộ dạng thiếu nữ động xuân tình của hài nhi càng khiến cho nàng sợ hãi.

Trong lòng thầm nghĩ không ổn, Huyên nhi đường đường là một trưởng công chúa, làm sao lại có thể đi yêu một tên nô tài, lại còn là thái giám, bất nam bất nữ được kia chứ! Lỡ như sau này lời lẽ thốt ra miệng, truyền đến tai của Quan gia, chẳng lẽ bảo người ban hôn, phong cho hắn làm phò mã hay sao! Trần Cảnh là người như thế nào nàng còn không rõ hay sao, y trọng nhất là sĩ diện, hơn nữa từ lâu cũng không còn dành tình yêu thương đối với Huyên nhi là mấy. Vậy thử hỏi việc trưởng công chúa yêu một tên thái giám nhục nhã như vậy, cũng đồng dạng như vả thẳng vào cái tôi và bộ mặt của đế vương, lúc đó y còn không mau chóng lôi Huyên nhi ra lăng nhục nhạo bán hay sao? Hơn nữa tên thái giám kia có vẻ vẫn chưa biết về chuyện này, nếu như lộ ra ngoài thì ngay cả hắn không biết gì cũng sẽ bị vạ lây.

Nàng không hề muốn thấy viễn cảnh hài tử của nàng bị Trần Cảnh lôi tới trước đại sảnh điện Càn Nguyên, bị chấn vấn hạch tội, bị sỉ vả lăng nhục trước nhiều người. Nhưng nàng lại không nhẫn tâm dập đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi duy nhất của con gái. Hiện tại trong đầu có vô vàn câu hỏi, vô vàn nỗi sợ nhưng nàng có thể làm sao đây. Huyên nhi đã chịu bất hạnh khoảng thời gian dài rồi, nàng không muốn tiếp tục áp đặt suy nghĩ của mình lên người của con. Nếu phải lựa chọn giữa sĩ diện cái tôi của phu quân và niềm vui hạnh phúc của con gái, nàng sẽ chọn cái thứ hai! Thôi vậy... Cứ để con gái hưởng trọn hạnh phúc của niềm yêu thích này đi, ngày nào chuyện vẫn chưa lộ ra ngoài, ngày đó nàng vẫn sẽ che giấu dung túng cho hài nhi. Nàng chỉ mong con gái có thể vui vẻ khoẻ mạnh, bình bình an an.

Lý Oanh khẽ vỗ vỗ tay công chúa, dịu dàng nói, "Bỏ đi... Chỉ cần Huyên nhi thích là được rồi. Mặc kệ con yêu người nào, Hoàng mẫu cũng sẽ luôn bảo hộ, che chở cho con".

Từ trong lòng Thái Đường dâng lên một cỗ xúc động không thể diễn tả bằng lời, nàng hai mắt long lanh như muốn khóc, môi mím chặt, thâm tình nhìn mẫu thân, giống như có muôn vàn lời nói nhưng lại không thốt thành lời. Lý Oanh khẽ cười, vươn tay xoa xoa bên má hài tử thay lời an ủi, hi vọng nữ nhi của nàng có thể vĩnh viễn thuần khiết như vậy.

Công chúa bình ổn lại tâm tình, tiếp tục việc thêu còn dang dở. Lý Oanh rời khỏi ghế đẩu, đi đến bên cửa sổ. Nàng đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh đìu hiu trước mặt, trời vào đông mọi thứ đều trở nên điêu tàn, kể cả cây Hồng Mỹ Nhân ngoài sân viện cũng đã trụi lá, chỉ còn lại vài nhánh cây khô cứng trơ trọi. Bỗng nhiên trước mắt lại có li ti sắc trắng, Lý Oanh vươn tay đón lấy, vài hạt bông tuyết khẽ khàng rơi vào trong tay, lạnh lạnh tê tê nơi những đầu ngón tay mềm mại. Sau đó là một màn trắng xoá bông tuyết lất phất bay. Không ngờ năm nay tuyết lại rơi sớm hơn. Đứng nhìn mưa tuyết mênh mông, nàng lại chỉ muốn mưa tuyết chuyển thành mưa lớn.

Cũng không hiểu tại sao gần đây nàng lại thích ngắm nhìn mưa hơn là trời đổ tuyết. Có lẽ vì cơn mưa không lạnh lẽo, đơn bạc như là tuyết, hoặc cũng có thể vì những kỉ niệm của ngày mưa.

Khoảng thời gian này Trần Cảnh không có thường xuyên đến Phương Quang cung nữa, có thể do y bận việc quốc sự, hoặc là đang vui vẻ bên những nữ nhân khác rồi. Nếu là nàng của trước kia thì sẽ nôn nao chờ đợi y cả một ngày, nếu y không đến nàng cũng cho người mang áo ấm hoặc canh qua Phương Chính điện. Vì là bổn phận, trách nhiệm, nhưng cũng có một chút gì đó gọi là tình nghĩa phu thê. Trái lại thời gian này y không tới, nàng lại không còn cái cảm giác náo nức đó nữa, cũng chẳng đem canh qua nữa. Không hiểu tại sao cảm xúc của nàng khi nghĩ đến y chỉ còn lại là sự trách nhiệm và bổn phận, phần tình cảm nhỏ nhoi kia thì hoàn toàn mất sạch, không còn một chút lưu luyến.

Đổi lại trong thâm tâm, suy nghĩ của nàng lại xuất hiện một bóng dáng khác, có cứ như một bóng ma hiện lên trong tâm thức của nàng, gần đây lại càng nhiều hơn. Ngắm màn tuyết phiêu phiêu, nàng lại nhớ về ngày mưa hôm ấy, ngày mà nàng nhìn thấy người kia ngồi dưới mái hiên, thân mình ướt sũng, tóc tai rũ rượi, y phục xốc xếch, nàng thừa nhận thật sự bộ dáng lúc đó của người kia đã làm cho nàng hoảng sợ không ít. Đến khi thấy dưới chỗ người kia ngồi toàn là máu, máu hoà lẫn vào nước mưa lại càng khiến cho nàng sợ hãi hơn. Những lần sau đó người kia đều thoắt ẩn thoắt hiện, thần thần bí bí, đến như vô hình đi như vô ảnh. Mỗi khi đến trời đều đổ mưa lớn, cả người trĩu nước, y phục kì quái, thái độ càng lạ hơn. Nàng không bao giờ quên được con ngươi đỏ ngầu trong đêm tịch mịch giống như phát ra hào quang màu máu. Khi đối diện với người kia nàng như cảm thấy có cả một dãy núi đè nặng nơi ngực trái. Nhưng nàng không hề sợ hãi, bởi vì người kia cho nàng cảm giác rằng hắn sẽ không tổn hại đến nàng.

Để ý một chút, mỗi lần người kia xuất hiện đều là giúp đỡ chính mình. Giống như lần trước hài nhi phát bệnh, hôm đó trời cũng mưa rất lớn, nàng nằm ngủ quên trong thư phòng nhưng bên tai vẫn mơ màng nghe thấy tiếng giày bước đi, cho đến sáng hôm sau thì tình hình của Huyên nhi đã tốt hơn. Tuy rằng không thấy nhưng nàng biết là do người kia làm. Cùng thời gian đó, vào cái đêm nàng nằm chợp mắt ở thư phòng, có cảm giác bản thân bị ai đó nhấc bổng lên, ôm trong ngực, dường như nàng còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hắn. Buổi sáng thức dậy bóng dáng nàng muốn thấy lại biến mất, đổi lại là gương mặt chữ điền của Trần Cảnh, nhưng nàng vẫn biết chính người kia đã bồng nàng về giường, hơn nữa còn thoa thuốc lên cánh tay đầy vết xước của mình, còn tỉ mỉ đắp chăn ngay ngắn sau đó mới rời đi. Thật sự mà nói người kia đều đến vào những lúc mà nàng cảm thấy cô đơn nhất, giúp đỡ nàng, giúp đỡ hài nhi của nàng. Không biết bắt đầu từ khi nào mà nàng đã không thể quên được hình bóng ẩn ẩn kì lạ của người kia.

Mỗi khi đứng bên cửa sổ, nàng đều dường như vô thức mong đợi hôm nay trời sẽ đổ mưa. Bởi vì người kia, chỉ đến vào những ngày mưa tầm tã.

-----Hết Chương 63-----

Tác giả: Yep, mới chớp mắt đã cùng Hoàng Ngư Huệ đi qua bốn cái sinh nhật, thực sự là một quãng thời gian dài. Nói chứ có ai chúc mừng sinh nhật ta ko 😊.

Hoàng hậu | [Lý Ngọc Oanh]

Thái Đường | [Trần Huyên]❀



Ngày đăng: 21-1-2021.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play