*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tề Tiểu Khả cựa mình, mở mắt, thân thể mệt mỏi vô lực cố gắng gượng dậy. Đôi mắt mờ đục, bụng trống rỗng, cổ đau nhức, thật là muốn hành chết người mà, Tề Tiểu Khả cô xin thề không bao giờ đụng vào rượu mạnh như thế một lần nào nữa. Tề Tiểu Khả chớp chớp mắt, đến lúc này cô mới nhận ra nơi này là một hoàn toàn xa lạ địa phương. Tề Tiểu Khả hoảng loạn bước xuống giường, đi chưa được vài bước đã muốn ngã về phía trước, cũng may là trụ vững.

Xém chút nữa là té sấp mặt luôn rồi, làm hết hồn hà~~

Cách cửa gỗ vang lên, một hồng y nữ tử bước vào, trên tay là một khay thức ăn. Thủy Điệp đi đến đặt khay gỗ lên bàn, bước qua định xem xét người kia. Tề Tiểu Khả phòng bị lui về sau vài bước, nghi hoặc nhìn Thủy Điệp.

"Công tử không cần sợ, đây là phòng của ta!" Thủy Điệp không tiến đến nữa, nàng ngồi xuống bàn tự rót ly trà uống.

"Sao ta lại ở đây?" Tề Tiểu Khả vội khoác lại ngoại bào, đi đến ngồi xuống đối diện Thủy Điệp.

"Đêm qua công tử là uống quá chén liền đã ngất đi nên ta đưa công tử vào đây nghỉ ngơi"

"Cô có thể bỏ mặt ta? Sao lại đối ta như vậy tốt!?" Hẳn là có ý đồ gì đi.

"Vì công tử là của ta nhập mạc chi tân, đối công tử tốt cũng không lạ!" Thủy Điệp che miệng cười khẽ.

Tề Tiểu Khả suýt phun hết nước trà đang uống, ho sặc sụa: "Khụ khụ...cô nói gì, đang đùa à, cái gì nhập mạc chi tân!"

"Tại sao ta phải lừa công tử?" Thủy Điệp nhìn biểu hiện thất thố của Tề Tiểu Khả khiến nàng không nhịn được cười.

"Nói chung là ta và cô không có liên quan gì đến nhau! Nhập mạc chi tân gì đó không can hệ đến ta!" Tề Tiểu Khả cương quyết nói.

"Công tử trước dùng bữa sáng, để lâu lại nguội" Thủy Điệp ân cần múc chén cháo trắng đưa qua cho Tề Tiểu Khả.

Vừa ngửi được thức ăn, cái bụng cô đã muốn phản chủ, cứ réo ọt ọt. Tề Tiểu Khả hơi xấu hổ, nhận lấy chén cháo rồi ăn như bị bỏ đói ba năm. Dáng vẻ này của cô làm tâm trạng của Thủy Điệp phi thường tốt, nàng xuất ra ti quyên lau đi vết nước đọng bên khoé miệng cô. Tề Tiểu Khả đang ăn cũng ngước lên ngây ngẩn nhìn Thủy Điệp, vừa rồi nàng ấy vừa làm hành động chỉ dành cho mấy dân có gấu thôi. Thủy Điệp lại che miệng cười, nàng cảm thấy biểu cảm người lúc này có chút đáng yêu!. Tề Tiểu Khả biết mình thất thố, tiếp tục cắm đầu ăn sạch chén cháo trắng. Cơm nước no nê, Tề Tiểu Khả mới chợt nhớ thắc mắc của mình.

"Hình như chúng ta đã từng nhận thức nhau thì phải?" Tề Tiểu Khả để hai tay khoanh trên bàn, ánh mắt dò xét Thủy Điệp.

"Có sao?" Thủy Điệp vẫn thản nhiên uống trà.

"Thôi bỏ đi! Có lẽ là ta nhìn lầm" Tề Tiểu Khả khoát tay, mất hứng qua mặt qua chỗ khác.

"Thủy Điệp hẳn không phải tên thật của cô đi!?" Tề Tiểu Khả thản nhiên trả lời, mắt còn đang dòm ngó xung quanh.

"Công tử làm sao nhận biết?" Thủy Điệp có chút hiếu kỳ.

"Do cảm nhận, đa phần các nữ tử trong thanh lâu luôn không dùng tên thật để xưng hô" Tề Tiểu Khả đi xem xét những bức tranh treo trong phòng.

"Vậy công tử nghĩ nếu Thủy Điệp không phải tục danh của ta, ta hội lại là tên gì đây?" Thủy Điệp nhìn theo Tề Tiểu Khả, khẽ cười kín đáo.

"Thủy Điệp, Thủy Điệp, bất quá còn thiếu một chữ" Tề Tiểu Khả tinh ranh cười.

"Thiếu?" Thủy Điệp hơi thiêu mi.

"Là Thủy Điệp Ngư, đúng chứ. Cô cũng không phải người Đại Việt, quê hương cô thuộc tỉnh Tây An, Trung Quốc. Ta nói không sai đi!" Tề Tiểu Khả đắc ý hướng Thủy Điệp phao một cái mỹ nhãn.

"Công tử suy đoán như thần, nhưng sao công tử có thể biết được những điều này?" Thủy Điệp Ngư ngạc nhiên, đánh giá Tề Tiểu Khả từ trên xuống dưới.

"Chả có cái gì là khó cả. Trong phòng này toàn màu đỏ, màu đỏ chỉ có người phương bắc yêu thích, mà phương Bắc chỉ có Trung Quốc có văn hoá giống bảy phần Đại Việt. Trên tường treo ba bức hoạ, thứ nhất là mặt hồ lượn sóng tức Thuỷ, hai là cây liễu rũ xuống phiêu lãng theo gió tức Điệp, còn lại là một đàn cá chép đang bơi lội trong ao tức Ngư. Cô tuy nói rõ ràng tiếng Đại Việt những người khác có thể nghĩ cô là người Đại Việt nhưng người tinh ý sẽ phát hiện phát âm của cô chưa chuẩn. Lúc nãy ta có để ý khi cô trao đổi với gia đinh, cô đã dùng tiếng Hán, theo như cách nói và giọng của cô hẳn là tiếng địa phương. Đến đây, chỉ cần tổng hợp lại tất cả là có thể đoán ra cô là người Tây An, Thiểm Tây, Trung Quốc!" Tề Tiểu Khả nở nụ cười sáng lạn, mang theo vài phần đắc ý.

Thủy Điệp Ngư trưng ra một bộ dáng không thể tin được. Từ trước đến giờ chưa ai có thể đoán ra thân phận của nàng, người này chỉ vừa quen đã biết hết, nhìn hắn một dạng ngốc ngốc nhưng tuyệt nhiên lại là chân nhân bất lộ tướng.

"Nếu công tử đã đoán ra thì ta cũng không cần giới thiệu. Ngược là là công tử có thể cho biết quý danh?" Thủy Điệp Ngư nâng lên bình trà, châm thêm trà vào hai chung trên bàn.

"Không dám xưng là quý danh, ta tên Tề Tiểu Khả" Tề Tiểu Khả nâng lên chung trà uống vài hớp.

"Công tử là người Trung Quốc!?" Thủy Điệp Ngư mang theo vài ti hy vọng trong lời nói.

Tề Tiểu Khả lắc lắc đầu, tiếp tục động tác như thưởng thức trà. Thủy Điệp Ngư có chút trầm xuống, nàng cứ nghĩ rằng kia hắn nói vậy, hẳn là đồng hương nhưng khi được đáp lại khiến nàng hơi thất vọng. Tề Tiểu Khả đang uống trà thì đột nhiên nhớ đến gì đó liền trở nên hoảng hốt.

"Xin lỗi, ta phải rời đi!" Tề Tiểu Khả đứng dậy định chạy đi nhưng bị Thủy Điệp Ngư giữ lại.

"Công tử là muốn đi đâu?"

"Ta ra ngoài hơn một đêm, bằng hữu ắt hẳn đang lo lắng, ta phải trở về. Nếu có duyên sẽ gặp lại, cáo từ!"

Vừa dứt lời Tề Tiểu Khả đã chạy như bay ra khỏi Ti Uyển lâu. Cô cắm đầu cắm cổ hướng về phía Trần phủ mà chạy tới, nhưng sức người là có hạn a. Cô là chuyên viên tư vấn tâm lý, không phải vận động viên maraton, cứ như vậy là muốn thí mạng a! Vì kiệt sức, bắt buộc Tề Tiểu Khả phải dừng lại, cô đứng sát một gốc phố, hai tay chóng gối, khom người thở dốc. Sau một hồi cũng đã lại sức, Tề Tiểu Khả nhấc chân chạy đi nhưng chưa được năm bước thì phía sau đầu cô truyền đến cảm giác đau đớn, cô tê dại, choáng váng rồi ngất đi. Tề Tiểu Khả lờ mờ mở mắt, tay cảm nhận được tay chân mình bị trói, miệng bị nhét khăn, dường như cô nghe được có người đang nói chuyện.

"Thật khốn kiếp, y phục tốt như vậy lại là kẻ nghèo kiết xác, không có lấy một xu!"

"Uổng công chúng ta rình cả đêm, giờ phải làm như thế nào!"

"Còn làm sao! Đem hắn đều giết đi, quẳng xuống sông làm mồi cho cá!"

"Khoan đã, vài hôm trước ta nghe ông Trịnh nói bên ông ta cần người, giá cả cũng cao. Hay chúng ta đem hắn qua đó, đổi lại được 2 quan, đỡ hơn cho cá ăn lại có tiền!"

"Được! Liền như vậy đi"

Đoạn hội thoại vừa rồi Tề Tiểu Khả nghe được tiếng có tiếng không, nhưng giọng hẳn là hai tên nam nhân.

Đúng là xúi quẩy, người khác đi thanh lâu về hưởng được chút lợi ích, còn bản thân đi thanh lâu về chưa đến nhà đã bị bắt cóc. Số mình còn đen hơn nước sông Tô Lịch mà~~~.

Cổ đau buốt, hình như cô chảy máu rồi, hai tên bắt cóc đáng chết, lại ra tay mạnh như vậy, hảo đau a! Tề Tiểu Khả mi mắt nặng trĩu, liền động vài cái rồi lại ngất đi.

Một lần nữa tỉnh lại, Tề Tiểu Khả biết cô bị bắt cóc và bán cho tên buôn người. Mở mắt, lại là địa phương xa lạ nhưng lần này Tề Tiểu Khả đã nhận ra hình như có gì đó sai sai ở đây. Căn phòng này rộng hơn bình thường, chỉ có duy nhất một cái giường cùng bộ bàn tròn giữa gian và một cái tủ cũ lâu đời. Tề Tiểu Khả lập tức bật dậy nhưng lại bị đập vào thanh gỗ phía trên, cô ngồi xổm ôm đầu, xoa xoa chỗ đụng, miệng thì không ngừng mắng cái giường chết tiệt.

Lần này không phải bị bán đi làm nô bộc chứ! Nếu gặp chủ tốt thì không nói, lỡ đụng phải tên nào bụng phệ mặt đầy dầu còn đối xử tệ với nhân công thì coi như mình xong đời! Hai cái tên đáng chết đó tưởng đang giết heo a, đánh mình mạnh như vậy.

Tề Tiểu Khả giật mình vì tiếng cửa vang lên, cánh cửa bị đẩy ra và một thanh niên tiến vào. Nhìn hắn như ăn trộm, vào thì vào a, ngó trước ngó sau làm gì, còn đóng cửa cài chốt nữa! Nam thanh niên đến gần đặt bộ y phục lên bàn, quay sang người đối diện.

"Ngươi tên gì?" Giọng nói có chút ẻo lã, cao ngất.

"Ta...ta tên Tề Tiểu Khả" Tề Tiểu Khả xoa xoa đầu vài cái rồi đứng dậy đi đến cạnh bàn.

"Ngươi là thái giám mới, từ nay ngươi gọi là tiểu Khả tử"

"Kh...khoan! Ngươi nói cái gì, ai là thái giám mới. Ta á!" Tề Tiểu Khả dùng ngón tay chỉ về mình. Nam thanh niên gật đầu một cái.

"Uy! Ngươi đùa sao. Nơi này là nơi nào!" Tề Tiểu Khả vẫn không tin được, chạy xung quanh xem xét.

"Ngươi mau thay y phục rồi đi làm công việc đi!" Nam thanh niên định bước trở ra nhưng bị Tề Tiểu Khả giữ lại.

"Ta còn chưa biết tên ngươi. Hơn nữa ngươi cũng phải cho ta biết công việc của ta là gì a!" Tề Tiểu Khả nhíu mày trợn mắt.

"Công việc của ngươi là quét tước, ngươi tạm thời đến Dụ Phương uyển dọn dẹp đi. Cứ gọi ta tiểu Phương tử!" Tiểu thái giám giựt ra tay, xoay người đi ra khỏi phòng.

Tề Tiểu Khả vẫn còn ngơ ngác, đến lúc cô ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì thần trí hơi hỗn loạn, hai tay ôm lấy đầu và hét lên như mấy người bị bệnh tâm thần.

"Trời a! Ông đùa giỡn với tôi hả? Thái giám, là thái giám đó! Nghĩ sao một người con gái như mình lại bị nhìn nhầm, còn bị ép là thái giám nữa chứ! Thế giới này thật đáng sợ~~, ta muốn về nhà!"

------Hết chương 6------

Thủy tức là nước, điệp là lá, cây liễu rũ xuống phần tán lá, còn ngư là cá. Tên của Thủy Điệp Ngư được biểu hiện qua ba bức tranh trên tường.

Quên quán của Thủy Điệp Ngư thuộc thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Tác giả lảm nhảm: Ngư đã xuất hiện, ta nói cái khí chất yêu nghiệt không bỏ, mấy trò đố chữ đó đâu làm khó được Khả đâu. Mới ngày đầu mà Khả đã bị ép rồi, chờ Hoàng lên sàn đè bẹp nữ chủ kkkkk.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play