*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Hôm nay trông khởi sắc hơn, thuốc của Tôn ngự y đúng là rất công hiệu!".

Vân Tình từ từ gỡ bỏ lớp băng dày trên mặt của Tề Tiểu Khả, bỏ vào khay gỗ. Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ lúc ở Ngự dược phòng trở về. Vì gương mặt bị băng kín có thể sẽ khiến mọi người sợ hãi nên Tề Tiểu Khả đều ở trong phòng không hề đi ra bên ngoài, dĩ nhiên vẫn phải báo bệnh với Trương tổng quản. Mỗi ngày Vân Tình đều sẽ giúp Tề Tiểu Khả thay thuốc và kiêm luôn việc mang thức ăn. Quả thật là thuốc của Tôn ngự y cực kì tốt, dự định lúc đầu là mười ngày nhưng hiện tại chưa tới bảy ngày đã gần khỏi hẳn, vùng da lở loét đã kết vảy hoàn toàn, mặt cũng không cần phải băng kín mít như trước. Tuy nhiên, da của Tề Tiểu Khả rất mỏng nên những chỗ vừa kết vảy vẫn ửng đỏ một mảng, vẫn phải tiếp tục bôi thuốc, ước chừng phải hai ngày nữa mới có thể triệt để khôi phục.

"Này! Ngươi có thể nhẹ tay được hay không, tháo băng chứ không phải lột da đâu, mạnh tay như vậy làm cái gì?!!". Vân Tình dùng lực hơi mạnh khi kéo vải băng khiến Tề Tiểu Khả cũng phải nương người theo.

"Ta có lòng tốt giúp ngươi mà ngươi còn kêu ca sao?! Ngươi không có quyền bắt bẻ ở đây ngươi nghe rõ chưa!!". Vân Tình sinh khí tăng lực kéo mạnh hơn nữa, như là muốn kéo cái tên nhiều chuyện kia rớt xuống ghế.

"Ây ya ta biết lỗi rồi Vân Tình tỷ tỷ ngươi tha cho ta đi. Nhẹ, nhẹ tay thôi, đau a!". Tề Tiểu Khả bị đau cứ luôn miệng kêu ca than vãn. 

"Ngươi câm miệng cho ta, còn la nữa ta liền quẳng ngươi ra ngoài!". 

"Nhưng ngươi cũng phải nhẹ tay chút chứ a, đau chết ta rồi!". 

"Ngươi tự mình lo liệu lấy đi, nương nương bảo ta đến Thượng Phục cục lấy vải, ta phải đi đây". Vân Tình không nghĩa khí, chừa lại vỏn vẹn một câu đã bỏ đi mất dạng, để lại Tề Tiểu Khả với mớ hỗn độn trên bàn. 

Tề Tiểu Khả thở dài, đứng dậy thu dọn mọi thứ đem cất vào ngăn tủ. Cuộc đời cô đúng là xui xẻo, xuyên qua lại gặp đúng ngay bà chằn Vân Tình này, suốt ngày chỉ biết ăn hiếp cô. May mắn cô là người hiện đại mới không dễ bị bà chằn đó bắt nạt như vậy, để xem cô làm sao chỉnh chết bà chằn đáng ghét kia. Mấy ngày rồi ở trong phòng khiến Tề Tiểu Khả cảm thấy ngột ngạt, nay vết thương khỏi hẳn rồi, lý nào lại chịu ở yên trong phòng, với lại hôm nay không có công vụ tất nhiên là phải chạy ra ngoài chơi rồi. 

Cũng lâu rồi không đến chỗ của Lý Chiêu Hoàng, không biết nữ nhân kia như thế nào rồi, nghĩ là làm, cô chạy một mạch đến thẳng Lãnh cung. Đứng ở phía xa trông thấy cung nữ hầu hạ bên cạnh Lý Chiêu Hoàng và vài tên thái giám khác đang đứng ở ngoài cửa điện, hình như ai cũng đang rất lo lắng. Tề Tiểu Khả cảm thấy hình như có chuyện, lặp tức chạy tới bên cạnh cung nữ kia dò hỏi.  

"Tỷ tỷ, sao lại đứng ở ngoài này, không cần hầu hạ nương nương sao?". Tề Tiểu Khả vỗ nhẹ lên vai vị cung nữ khiến nàng giật thót. 

"Ngươi định hù chết ta sao?!!". Cung nữ vuốt vuốt ngực trấn định lại.

"Xin lỗi xin lỗi, ta hơi gấp nên không biết sẽ làm cho tỷ sợ, xin lỗi a". Tề Tiểu Khả cười hì hì. "Mấy người kia là mới tới sao, sao mọi người không ở trong hầu hạ lại đứng hết ở ngoài thế này?".

"Họ là nô tài bên cạnh Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên lại đến Lãnh cung tìm nương nương. Hai người nói chuyện chưa được vài câu thì Hoàng Thượng đã nổi trận lôi đình với nương nương, đuổi hết nô tài ra ngoài". 

Tề Tiểu Khả liền hiểu, tên tra nam kia lại đến kiếm chuyện với Lý Chiêu Hoàng nữa rồi. Cô trầm tư suy nghĩ, ở bên kia một tiểu thái giám đang bưng trên tay khay gỗ có hai ly trà, cô đã nghĩ xong rồi. Tề Tiểu Khả đi tới cạnh vị thái giám vui vẻ bắt chuyện. 

"Vị công công này, đang muốn đổi trà sao?". 

Tên thái giám liếc mắt qua Tề Tiểu Khả một cái rồi hống hách lên giọng, "Vậy thì có liên quan gì tới ngươi!". 

"A những việc vặt vãnh này cứ để nô tài làm là được rồi, công công sao không nghỉ tay một chút, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách phạt đâu!".

"Vậy giao cho ngươi, làm cho cẩn thận. Đem vào để trên bàn rồi lặp tức lui ra, đừng có nhiều chuyện mà ở lại trong điện, nghe rõ chưa!". Hắn lên tông giọng càng lúc càng cao. 

"Vâng nô tài đã rõ". Tề Tiểu Khả không chần chừ nhận lấy khay trà rồi nhanh chóng đi vào trong điện. 

"Trẫm rất hiếm mới có cơ hội đến thăm nàng, tại sao nàng lại lãnh đạm với trẫm như vậy!". Nghe ra thì Trần Cảnh là đang rất tức giận. 

Không khí hiện tại trong nội điện rất là căng thẳng, Trần Cảnh thì mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lý Chiêu Hoàng, hai tay siết chặt nổi cả gân xanh. Mỗi ngày hắn đều rất bận rộn, đến nỗi như không có thời gian để thở. Hắn rất nhớ nàng, muốn nhìn thấy nàng, hôm nay lại xong việc sớm, liền tranh thủ đến Lãnh cung thăm nàng một chút nhưng không ngờ nàng chỉ đối với hắn lãnh cảm thờ ơ. 

"Hoàng Thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp đâu thể nào để người vì thần thiếp mà hao tốn thời gian quý báu". Lý Chiêu Hoàng nhàn nhạt đáp lại.

Trần Cảnh từ tốn bước tới từ phía sau ôm lấy nàng, giọng hòa hoãn, "Có phải nàng vẫn còn trách trẫm đã đưa nàng vào Lãnh cung, nên mới đối với trẫm như vậy?". 

"Không". Lý Chiêu Hoàng chỉ thốt ra vỏn vẹn một chữ. Nàng làm sao có thể trách hắn, mỗi đêm nàng đều ao ước được hắn ôm như vậy, được nghe giọng của hắn, nhìn thấy hắn. Hôm nay hắn đến đây thăm nàng, trong lòng nàng đã mừng rỡ biết chừng nào, chỉ mong hắn có thể mãi mãi ở cạnh bên nàng như thế này, độc chiếm hắn cho riêng mình. Nàng không trách hắn đã đem nàng giam vào nơi này. Nàng là hận hắn, trong khi nàng đau xót tột cùng vì mất đi hài tử bé bỏng của nàng và hắn thì hắn lại thành thân với hoàng tỷ của nàng! Là hoàng tỷ của nàng! Đau đớn của việc bị bội bạc đè nặng lên nỗi đau mất con khiến nàng không thể đối mặt với hắn nói những lời yêu thương, nhung nhớ như khi xưa. 

"Nếu không phải vì việc đó thì nàng giận cái gì! Giận trẫm đã bỏ rơi nàng!". Trần Cảnh nắm lấy hai vai xoay nàng lại đối mặt với mình, tức giận nói lớn. 

Lý Chiêu Hoàng vẫn im lặng, đôi mắt ngấn lệ nhìn Trần Cảnh. 

Thái độ này của Lý Chiêu Hoàng càng khiến Trần Cảnh phẫn nộ hơn nữa, hắn lay mạnh vai của của nàng, quát lớn vào mặt nàng, "Nói đi! Trẫm đã làm gì sai! Tại sao nàng lại đối xử với trẫm như vậy! Nàng nói đi!!". 

"Bởi vì ta hận người! Ta hận người ta hận người! Ta hận người!". Lý Chiêu Hoàng nức nở thốt lên, nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Trần Cảnh sững người, hắn không ngờ nàng sẽ nói như vậy, ánh mắt khốn khổ nhìn nàng, "Nàng...hận trẫm?". 

"Phải! Ta rất hận người! Lúc ta mất đi Trịnh nhi, ta đã rất đau đớn, ta chỉ có thể ngồi bó gối ở một góc trong phòng mà khóc. Người thì lại hân hoan làm lễ sắc phong Hoàng hậu! Người có biết khi đó ta khổ sở như thế nào không! Tại sao không phải ai khác mà lại là hoàng tỷ của ta! Ta từng nghĩ vì sao khi sinh Trịnh nhi ta lại không bị thể hư mà chết! Người là Hoàng đế, người có thể có thật nhiều thật nhiều hài tử, nhưng ta chỉ có một mình Trịnh nhi, ta chỉ có một mình Trịnh nhi mà thôi! Mỗi đêm ta đều nằm mộng trông thấy người đến thăm ta, ôm ta một cái nhưng khi ta giật mình tỉnh giấc thì cái gì cũng đều tan biến! Mỗi ngày ta đều rơi lệ vì người nhưng còn người thì sao? Người ở bên cạnh hoàng tỷ, chưa từng nghĩ tới ta! Nước mắt của ta cũng sắp cạn khô vì người rồi. Ta cũng từng là thê tử của người suốt mười mấy năm, vậy mà tại sao bây giờ người lại nhẫn tâm đối xử với ta như vậy... ". Lý Chiêu Hoàng liên tiếp đấm vào ngực Trần Cảnh, nước mắt như châu sa vẫn không ngừng tuôn, giọng của nàng nghẹn ngào đến đau lòng. 

Trần Cảnh chết lặng, hắn không ngờ sẽ nghe được những lời oán than của nàng. Hắn đau lòng ôm lấy nàng, siết chặt lấy nàng, nói lời ân hận, "Xin lỗi, trẫm xin lỗi nàng". 

Lý Chiêu Hoàng kích động đẩy ra Trần Cảnh, nàng không thể kiềm chế được nỗi uất hận trong lòng nữa, bùng phát như hồng thủy vỡ đê, nàng phẫn nộ chỉ vào mặt Trần Cảnh mà quát lớn, "Xin lỗi! Người nghĩ chỉ cần xin lỗi thì có thể cứu lại được Trịnh nhi của ta sao! Một tiếng xin lỗi là có thể bù đắp lại được những tổn thương mà người đã ban cho ta sao! Chỉ cần xin lỗi là có thể xóa bỏ được việc người đã lấy hoàng tỷ của ta! Xin lỗi rồi người có thể đền lại được Trịnh nhi cho ta không!!!". 

Chát!

Một tiếng chát giòn giã vang vọng cả nội điện yên tĩnh. Lý Chiêu Hoàng ngã ngồi dưới đất, bên má phải là một bàn tay đỏ ửng hằn lên rõ rệt. Cảnh, vừa đánh nàng sao? Chàng ấy chính là vừa mới vung tay đánh nàng? Phải, chính chàng ấy đánh nàng! Nàng đau đớn không thốt nên lời, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống thấm vào tấm thảm đỏ. Trần Cảnh sững sờ nhìn đôi bàn tay mình, suốt mười mấy năm làm phu thê hắn chưa hề mắng chửi nàng một câu, không ngờ hôm nay hắn lại đường đột vung tay tát nàng một cái. 

"Chiêu Hoàng", Trần Cảnh vội vã ngồi xuống, muốn vương tay đỡ lấy nàng. 

"Đừng động vào ta!"

Lý Chiêu Hoàng lạnh lùng gạt đi tay của Trần Cảnh đang muốn chạm vào mình, nàng tuyệt vọng nhìn người nam nhân trước mắt, hắn có còn là Trần Cảnh năm đó mà nàng từng một lòng một dạ yêu thương?.

Tề Tiểu Khả ẩn người nép sau cửa lớn, màn đối thoại giữa hai người họ cô đều đã nghe hết, không sót một chữ nào. 

------Hết Chương 28------

Tác giả: Đoán xem Khả ca sẽ xử tên tra nam này như thế nào kkkkk.  

Ảnh vẽ Lý Chiêu Hoàng. Cre: Ảnh đẹp cosplay cổ trang. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play