*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thân phận cao quý, từ nhỏ đã hưởng được cuộc sống sung túc nhung lụa, xung quanh đầy kẻ hầu người hạ tâng bốc nịnh nọt. Muốn trời được trời, muốn đất được đất, nói một câu không kẻ nào dám cãi lại nửa lời. Nhưng, trưởng thành trong bốn bức tường đỏ son ngói vàng. Khuông viên tuy rộng rãi thoáng đãng nhưng đi đi lại lại suốt mười tám năm thì quá đỗi quen thuộc từng ngóc ngách trong lồng son.

Đây là lần đầu tiên chú chim nhỏ dám trốn khỏi cái lồng to lớn. Bị giữ ở một nơi thời gian dài như vậy, tâm trạng ai mà không buồn chứ. Cũng đã đến lúc chim nhỏ cắn đứt xiềng xích, giương cánh tung bay. Nàng thừa lúc các ma ma lơ là liền thay đổi y phục trốn ra khỏi cung, không ngờ chưa được nửa khắc bên trong nội điện đã truyền ra tiếng la thất thanh của ma ma. Nàng sợ hãi, nàng chỉ vừa mới chạm vào cửa lồng, bầu trời rộng lớn đang ở trước mắt, nàng không muốn bị bắt trở lại sau dãy xông sắt. Nàng vừa sợ vừa lo cố gắng trèo qua bức tường dựng đứng, thân nàng nữ nhi yếu đuối nên việc leo trèo có chút khó khăn. Nhảy qua được bức tường đỏ, nàng liền muốn bỏ chạy nhưng nàng không biết đường, không biết nên chạy đi đâu. Tiếng bước chân rầm rập ngày càng gần hơn, tim nàng đập nhanh hơn, nỗi sợ hãi một lần nữa dâng trào. Mặc kệ nơi nào, nàng cứ chạy về phía trước.

Thật lâu, thật lâu, không biết nàng đã chạy qua bao lâu nhưng tiếng rầm rập cùng hô hoáng vẫn cứ văng vẳng không dứt ở phía sau nàng. Hai chân nàng như muốn đứt lìa, đau nhức không thôi nhưng lý trí nàng không cho phép nàng dừng lại, nó mách bảo nàng phải tiếp tục tiến về phía trước, nàng cứ theo quán tính lao về trước. Đến lúc sức chịu đựng của nàng đã quá giới hạn, nàng nghĩ mình sẽ ngã xuống và bị Cẩm y vệ bắt trở về thì va phải một người.

Nàng mất đà ngã về trước, cứ tưởng thân thể sẽ tiếp xúc với nền đất thô ráp lạnh lẽo, nàng lại cảm nhận được hơi ấm truyền tới và tiếng kêu của ai đó. Thì ra nàng ngã vào trong lòng của người đối diện, hắn ở phía trước khi nàng va phải cả hai cùng ngã về một hướng và hắn làm bệ đỡ cho nàng. Lúc đó nàng rất mệt, nàng muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng không thể, đến nỗi chỉ ở trên người hắn thở dốc, hô hấp gấp gáp.

Hắn đỡ nàng đứng dậy, những tưởng hắn sẽ phát tiết chửi mắng nàng nhưng không, hắn chẳng nói chẳng rằng nắm tay nàng chạy đi lách sau lùm cây, tránh khỏi tầm mắt của Cẩm y vệ. Khi ấy nàng rất sợ, sợ bọn người đó trông thấy nàng, nàng nép sát vào người phía trước, xoay mặt sang nơi khác. Dường như hắn biết nàng sợ bọn người Cẩm y vệ, hắn kéo nàng chạy theo một lối mòn nhỏ khác. Nàng hoang mang, lo lắng, khống biết hắn sẽ dẫn nàng đi đâu, nhưng tiềm thức nói cho nàng biết hắn không phải người xấu, vì hắn đã giúp nàng. Hắn đưa nàng đến một căn phòng cũ, nơi này hình như là phòng của hắn, căn phòng cũ kĩ, vật dụng không nhiều. Hắn vừa vào đã chạy đến sau bình phong, chắc hẳn là thay y phục, lúc nãy khi nép vào người hắn nàng cạm nhận được y phục của hắn ướt sũng. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên bàn trà, ở nơi này nàng cảm thấy nỗi sợ đã vơi đi phần nào.

"Này, đang nghĩ gì vậy?" Tề Tiểu Khả thay xong y phục bước ra khỏi bình phong liền thấy nữ nhân kia đang thơ thẩn ngồi ở bàn trà. Cô bước lại gần mà nàng cũng chẳng phát hiện ra, đột nhiên cô khẽ bật cười, vỗ nhẹ vai nàng. Nữ nhân giật mình quay lại, nhìn thấy Tề Tiểu Khả đang cười, nàng biết bản thân vừa thất thố, vội vàng quay mặt qua nơi khác.

"Không sao rồi, nơi này là phòng ở của nô tài nên không có ai lui tới đâu, ngươi cứ yên tâm!" Dĩ nhiên cô biết nữ nhân này đang sợ điều gì.

Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, bỏ đi lớp phòng bị, quay đầu nói:"Đa tạ".

"Không cần khách sáo". Tề Tiểu Khả cười đáp lại. "Nhưng tại sao Cẩm y vệ lại truy đuổi ngươi vậy?".

"Ta...ta...". Nữ nhân kia ấp úng trả lời.

"Ngươi bỏ trốn à?".

Nữ nhân không đáp lại, nàng chỉ gật đầu thú nhận.

Tề Tiểu Khả vốn tính toán xa xôi như ông cụ non, lại là người hiện đại, tình huống như này làm sao qua mặt được cô chứ, xem thường cô hả!.

"Bọn Cẩm y vệ đó là quân được Hoàng thượng huấn luyện riêng để bảo vệ hắn, không dễ gì điều động nhân lực, hơn nữa bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh từ Hoàng thượng. Giờ này cũng đã tối, bọn họ không rảnh rỗi đến nỗi huy động vài chục người đi truy đuổi một tiểu thái giám nhỏ nhoi đâu. Chỉ có hai trường hợp thôi". Ánh nhìn sắc bén của Tề Tiểu Khả cứ chăm chăm dán lên người nữ nhân kia khiến nàng không thoải mái. Hai chữ trường hợp của hắn làm cho nàng lo lắng, tỏ ra cảnh giác.

"Một, ngươi đã phạm phải tội gì đó rất lớn đang phải bỏ trốn, bọn Cẩm y vệ kia được lệnh bắt giữ ngươi!". Tề Tiểu Khả vừa phân tích vừa để ý thần sắc của người kia, nàng hơi run rẩy tỏ ra cảnh giác nhưng nàng lại không chút phản ứng trực tiếp nào với câu này của cô. Đột nhiên Tề Tiểu Khả bật cười một cái, "Vậy là trường hợp còn lại, ngươi là công chúa hoặc phi tử".

"Sao ngươi lại nói vậy!? T-ta là thái giám thì sao có thể là công chúa hay phi tử được chứ!". Nữ nhân cố chối cãi nhưng những biểu cảm của nàng đã tự tố cáo nàng.

"Đừng chối nữa, ta đã biết ngươi là nữ nhân từ lúc ngươi va vào ta kìa!".

"Thì ra ngươi đã nhận ra". Nữ nhân đành phải thú nhận, nàng từ từ gỡ mũ xuống, xoã ra mái tóc dài xinh đẹp.

"Vì sao cô lại trốn, còn bị bọn Cẩm y vệ kia truy đuổi nữa?". Tề Tiểu Khả đã biết rồi thì nàng cũng không giấu nữa, quyết định đem toàn bộ trước sau nói hết một lượt cho cô nghe. Tề Tiểu Khả gật gù chăm chú.

"Về sau thì ngươi cũng đã biết rồi".

"Thì ra ngươi bị nhốt lâu như vậy, hèn gì ngươi lại muốn bỏ chạy". Tề Tiểu Khả cười khuẩy một cái, "Từ nãy đến giờ nói chuyện khá lâu rồi mà quên hỏi danh tính của ngươi".

"Phong hàm của ta là Hoa Dung, húy là Ngọc".

Thì ra là vị công chúa trong sách ghi lại không rõ danh tính, không ngờ nàng đẹp như vậy.

"Ra là Hoa Dung công chúa, vừa rồi nô tài có gì đắc tội xin người rộng lòng bỏ qua", Tề Tiểu Khả biết điều quỳ xuống hành lễ.

"Đứng dậy đi, ta phải đa tạ ngươi đã giúp đỡ cho ta mới đúng."

"Công chúa muốn trở về không, dù gì người bỏ đi cũng đã lâu, giờ này trời cũng tối rồi."

Hoa Dung trầm xuống, lúc này lòng nàng rối như tơ vò, lo lắng có,  buồn bã có, "Hiện giờ Cẩm y vệ đang lục soát gắt gao bên ngoài, ra như thế nào?".

Tề Tiểu Khả nhìn ra cánh cửa đóng kín nghĩ ngợi một chút rồi lại quay đầu vào, "Cẩm y vệ là thân tín bên Hoàng thượng, bọn họ chỉ lục soát bên ngoài các hoa viên chứ không đến các cung. Chắc hẳn là Hoàng thượng không muốn kinh động đến mọi người nên lệnh cho Cẩm y vệ âm thầm tìm kiếm thôi, bọn họ không dám làm càn đâu!".

"Chỉ vừa mới thoát ra thì đã phải trở về lại lồng son sao", Hoa Dung thì thầm, đôi mắt đầy nước, nàng là đang muốn khóc rồi. Dù là thì thầm nhưng Tề Tiểu Khả ngồi ở khoảng cách gần như vậy vẫn có thể nghe được, thấy nàng công chúa yếu đuối kia đang lệ trực trào tuôn thì lại lúng túng, đành thở dài một hơi, "Nếu không chê thì công chúa tạm thời tránh ở chỗ này một thời gian được không?".

Hoa Dung vui mừng, vội lau đi nước mắt trên mặt, "Ta có thể ở lại sao?". Tề Tiểu Khả gật gật đầu, "Tuy phòng này hơi cũ nhưng mong công chúa đừng chê".

"Không sao cả, miễn sao ngươi không đưa ta trở về là được". Hoa Dung cười rộ lên. Tề Tiểu Khả để ý nàng, dường như thấy nàng rất giống người nào đó mà cô biết.

Hoa Dung nhìn quanh căn phòng một lượt lại thấy hơi bối rối, "Nhưng ta ngủ ở giường của ngươi rồi còn ngươi ngủ ở đâu?".

Tề Tiểu Khả bật cười, nhìn nàng bộ dạng tiểu thư khuê các như thế nhưng lại lo nàng chiếm giường của cô, "Người đừng lo, Vân Tình mấy hôm nay có giờ gác đêm nên sẽ không về đâu. Người cứ ngủ giường của nô tài, nô tài nằm giường của Vân Tình là được rồi".

Hoa Dung cũng không nói nữa, im lặng đứng một bên. Tề Tiểu Khả tìm một bộ y phục nữ trang của Vân Tình đưa cho nàng, bảo nàng thay ra cho thoải mái, một công chúa mặc y phục thái giám như thế này thì cũng không nên. Trong khi Hoa Dung thay đồ, Tề Tiểu Khả lấy balô của mình để qua bên giường kia, xếp lại chăn gối, cô biết nàng là công chúa quen ngủ giường êm rồi nên cố tình lót thêm hai tấm chăn dày ở dưới. Thời tiết ban đêm ở cổ đại rất lạnh, căn phòng cũ này tuy chắc chắn nhưng cũng không ngăn được gió lùa vào, lại không có lò than. Hoa Dung là công chúa, hơn nữa thể chất lại yếu ớt, sợ nàng bị lạnh nên Tề Tiểu Khả lôi hai cái chăn cũ trong tủ để trên giường cho nàng. Bản thân Tề Tiểu Khả chịu lạnh giỏi, hơn nữa ở thời này không có quạt điện, gió lùa vào cũng như ngủ máy lạnh thôi nên cô chỉ để cho mình một cái chăn. Sắp xếp mọi thứ xong hết thì Hoa Dung cũng đi ra, Vân Tình thân hình nhỏ nhắn, Hoa Dung cũng tương tự nên y phục rất vừa vặn.

"Trời cũng không còn sớm, công chúa nên đi ngủ đi". Tề Tiểu Khả nhìn cửa sổ nói, Hoa Dung cũng gật đầu lên giường nhắm mắt. Tề Tiểu Khả bước tới bàn thổi tắt ngọn nến rồi ngã lưng xuống giường ngủ thật say.

-----Hết Chương 22-----

Tác giả lảm nhảm: mọi người thử đoán xem Hoa Dung giống ai mà Khả Ca quen nè, đoán đúng thì tuần này ta sẽ ra thêm một chương nữa coi như thưởng nha. Spoiler chút ẻm là con của người quen kia đó à nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play