Không biết từ khi nào Nam Ngự đã trở thành trung tâm cuộc sống của cô.
Không có Nam Ngự cô như mất phương hướng, trước mắt là một màn sương dày đặc, không thể tìm được thứ gì có thể bấu víu.
Ngũ Vận Uyển
cười nhạo mình không có tiền đồ, lại không muốn chủ động gọi điện cho
Nam Ngự, làm vậy khác gì bà quản gia, cô khinh thường bản thân thể này.
Trong phòng làm việc lại trở nên náo nhiệt.
Ngũ Vận Uyển nghe thấy mấy người chị Trinh và Hiểu Mai đang bàn tán tin mới gì đó bèn nghiêng về trước nghe ngóng coi như giải sầu.
Ngũ Vận Uyển hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Hiểu Mai trả lời: “Chúng em đang nói về chuyện đầu tư
“Ha ha, chị Vận Uyển, là cổ phiếu đó, em đang nói về cổ phiếu của công ty nhà họ Lâm nè”
Thì ra họ đang nói về việc hôm nay cổ phiếu nhà họ Lâm bắt đầu tăng mạnh,
bàn xem có nên mua cổ phiếu bên đó không, biết đâu nhà họ Lâm sẽ là đối
tượng đầu tư tiềm năng của thị trường chứng khoán.
Tiểu Lý bảo:
“Mọi người nói xem nhà họ Lâm đang giở trò gì, mới hôm qua cổ phiếu còn
giảm mạnh mà nay đã tăng vùn vụt rồi! Một người anh của tôi thấy tình
thế hôm qua không ổn nên bán sạch, cuối cùng lỗ nặng luôn.”
Một đồng nghiệp khác tiếp lời: “Vậy mọi người nói xem hôm nay cổ phiếu nhà họ Lâm đột nhiên tăng mạnh là vì sao? Lạ thật đó.”
“Cổ phiếu nhà họ Lâm không ổn, thật sự không vững được, cổ phiếu của tập
đoàn Ngự Diệu ổn định hơn, không lỗ đầu, lại có quỹ Vận Uyển nên tôi mua nhiều lắm”
Trong khi mọi người đang bàn tán thì chị Trịnh kéo
Ngũ Vận Uyển sang một bên hỏi: “Ngũ Vận Uyển, em tới vừa hay, em có thể
cho tụi chị biết chút nội tình không? Nghe nói tập đoàn Ngự Diệu đầu tư
số tiền lớn vào cổ phiếu nhà họ Lâm đó, chuyện này có thật không?”
Ngũ Vận Uyển lúng túng nhưng không thể hiện ra.
Cô đành đáp: “Em không rõ lắm về công việc của Nam Ngự. Xin lỗi, em không thể giúp gì được cho mọi người”
Chị Trịnh như nhìn ra manh mối: “Không sao, sao phải xin lỗi tụi chị chứ, em không sao là được.”