Nam Ngự nhạy bén chú ý thấy, hỏi: "Em lạnh à? Em khoác thêm áo khoác của anh đi."
"Không cần, anh sẽ bị cảm mất"
"Em khoác lên đi"
Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nghe theo lời Nam Ngự nói, khoác áo trên người và cảm giác ấm hơn nhiều.
Cô đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy Lâm Tiểu Như bị người ta trói tay sau lưng đang ngồi trên mặt đất, trong miệng còn bị bịt kín, tóc tai rối
bời.
Ngũ Vận Uyển giật mình kinh ngạc, "Nam Ngự, Lâm Tiểu Như làm sao vậy?"
Lâm Tiểu Như trợn trừng mắt, không có cách nào nói chuyện được. Cô ta vừa
nhìn thấy Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển tới, đã vô cùng sợ hãi.
Nam Ngự cười lạnh, vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên có người xông vào!
Chỉ thấy Nam Bá dẫn theo phương Linh thở hổn hển chạy đến trước mặt bọn họ, cảm giác như anh ta đã tốn rất nhiều sức lực mới chạy tới đây.
Ngũ Vận Uyển càng chấn động hơn! Lâm Tiểu Như bị người ta bắt cóc à? Sao có nhiều người tới đây vậy? Ngay cả Khương Linh cũng đi cùng.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Nam Ngự cũng bất ngờ khi thấy bọn họ tự nhiên xông vào như vậy nhưng lại nhanh chóng hiểu ra.
Sau khi Lâm Tiểu Như bị đưa đi, Nam Bá và Khương Linh không phải kẻ ngốc,
chắc chắn đoán được là mình ra tay. Nhưng bọn họ không tìm được cô ta ở
đâu nên đành phải ở trong chỗ tối ngầm theo dõi mình mới đến được chỗ
này.
Chẳng qua bọn họ tưởng qua đây là có thể thay đổi được gì sao?
Nam Ngự cười lạnh, lười để ý tới bọn họ.
Mà lúc này, Khương Linh đã khóc tới đầm đìa nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt Nam Ngự, gào khóc thảm thiết.
"Sếp Nam à sếp Nam, cậu đại nhân đại lượng tha cho Tiểu Như nhà chúng tôi
đi! Các người muốn trả thù thì cứ nhằm vào tôi đây này! Tôi van xin cậu! Van xin cậu đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT