Anh ta lên tiếng: “Nam Bá bảo cô tới phỏng vấn tôi quả là sáng tạo. Được rồi, cô muốn hỏi gì tôi đều phối hợp. Nhưng với điều kiện, tôi chỉ đồng ý để cô phỏng vấn, đồng nghiệp của cô có thể ra phòng trưng bày chụp một vài bức ảnh để tuyên truyền cho tôi được không?”

Hiểu Mai và Tiểu Lý có chút thất vọng, hai người lặng lẽ ra phòng trưng bày.

Ngũ Vận Uyển nghĩ, Mặc Nhạm cũng khó hẹn, nếu anh ta đã nói vậy thì cô cũng chỉ có thể đồng ý, hai người cùng đến phòng làm việc của anh ta.

Văn phòng Mặc Nham có một chiếc máy tự pha cà phê, anh ta đổ một ít hạt cà phê vào đó, lát sau mùi thơm của cà phê bay ra.

Mặc Nham hỏi: “Cô thích cà phê?”

“Sao anh biết?”

“Tôi đoán thế” Mặc Nham trả lời.

Thực ra Mặc Nham từng điều tra về Ngũ Vận Uyển nên mới biết sở thích của cô.

Ngũ Vận Uyển còn đang suy nghĩ lời Mặc Nham vừa nói với mình thì Mặc Nham đã hỏi cô.

Anh ta đặt ly cà phê trước mặt Ngũ Vận Uyển, cà phê rất thơm.



Anh ta nói: “Tôi đã thêm một ít sữa vào cho cô rồi, như vậy tốt cho sức khoẻ. Ở bên người như Nam Ngự lâu ngày, cần thường xuyên bổ sung những thứ ngọt ngào, ấm áp”

Được rồi, có lẽ Mặc Nham nói đúng, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi. Ngũ Vận Uyển thầm nghĩ, Nam Ngự trong mắt người khác luôn lạnh lùng, nhưng cô lại luôn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh.

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.

Mặc Nham hỏi thẳng: “Ngũ Vận Uyển, tại sao cô lại lấy Nam Ngự? Vì tiền hay vì danh vọng, địa vị?”

Sao anh ta cũng nghĩ về cô như những người khác nhỉ? Ngũ Vận Uyển cảm thấy Mặc Nham là người rất thất thường, mặc dù trông bề ngoài anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai và dịu dàng.

Ngũ Vận Uyển trả lời: “Sếp Mặc, những điều anh hỏi không liên quan đến buổi phỏng vấn hôm nay. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, tôi không muốn trả lời”.

Ngũ Vận Uyển không muốn chia sẻ việc quen Nam Ngự với bất kỳ ai, đó là thoả thuận và bí mật giữa hai người họ, ngay cả với ông cụ Nam cũng không thể nói.

Cô nói tiếp: “Tôi biết vì Nam Ngự nên anh không có ấn tượng tốt về tôi. Nhưng hôm nay tôi tới để phỏng vấn về triển lãm đồ cổ, đây cũng là cơ hội rất tốt để quảng bá cho tập đoàn Mặc Thị, chưa biết chừng giá cổ phiếu công ty anh sẽ biến động theo đó”

Mặc Nham xoè hai tay ra: “Không phải như cô nghĩ đâu, tôi đâu có không thích cô. Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô, cô nhất định phải cẩn thận người đàn ông lạnh lùng vô tình như Nam Ngự, cẩn thận sau này cậu ta lại vô tình bỏ mặc cô như bỏ mặc Chiêu Huyên năm đó!”

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play