Ngũ Vận Uyển lộ vẻ không vui, "Nam Ngự, sao anh lại làm như vậy, em không muốn đến đây, em cũng không cần quà gì cả."

Nam Ngự không biết tại sao lần này rất kiên quyết, anh nhìn Ngũ Vận Uyển, đôi mắt như đá vỏ chai giống như có ánh sáng, "Ngũ Vận Uyển, hãy tin anh"

Vài chữ đơn giản khiến Ngũ Vận Uyển do dự, cuối cùng cũng miễn cưỡng đi theo anh vào phòng.

Căn phòng vẫn như lúc đầu, giống y hệt như trong ký ức đen tối của Ngũ Vận Uyển, khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Tuy nhiên, Nam Ngự lại như không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, kéo cô cùng nhau ngồi trên giường.

Ngũ Vận Uyển cúi đầu không dám nhìn Nam Ngự, trong lòng cô sợ anh sẽ vì để ý đến quá khứ của cô mà khinh thường có. Nhỡ Nam Ngự và cô đến đây rồi nghĩ đến chuyện của cô hai năm trước, cảm thấy cô không trong sạch nữa, liệu tình cảm anh dành cho cô có mờ nhạt đi từ đó không?

“Nhìn anh, Ngũ Vận Uyển” Giọng nói trầm thấp của Nam Ngự vang lên trên đỉnh đầu cô, “Nhìn anh, ngoan”

Ngũ Vận Uyển từ từ ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt nóng như lửa của Nam Ngự.

Trong mắt Nam Ngự dường như có thứ gì đó đang thiêu đốt, anh thấp giọng nói: "Bây giờ, em nhắm mắt lại đi"

Ngũ Vận Uyển đã không thể nghĩ xem Nam Ngự muốn làm gì nữa rồi, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cô nghe thấy tiếng Nam Ngự tắt đèn.

Anh nhẹ nhàng đặt Ngũ Vận Uyển nằm xuống giường, đôi môi hơi hé mở, anh nhẹ nhàng hôn cô.

Tâm trạng của Ngũ Vận Uyển trở nên căng thẳng, hai người thật sự có thể ở cùng nhau trong căn phòng đau lòng này sao?



Cô nhẹ nhàng nói: "Nam Ngự, chúng ta ở đây sao, Nam Ngự, không, không được..."

“Sao lại không được?” Nam Ngự vừa dịu dàng hôn cô vừa thấp giọng nói: “Anh nghĩ nơi này rất phù hợp với chúng ta” .

Ngũ Vận Uyển bị Nam Ngự hôn đến luống cuống, cơ thể dần dần trở nên mềm nhũn. Ngón tay anh ấm áp mạnh mẽ lướt qua ngực cô, Ngũ Vận Uyển không khỏi chủ động.

Anh thuận theo để cô ôm thật chặt.

Trong bóng tối, cô nhìn thấy đôi mắt của anh vô cùng sáng, cô mong chờ Nam Ngự tìm tòi và tiến sâu hơn nữa.

Nhưng ở thời điểm mấu chốt này, Nam Ngự đột nhiên dừng lại.

Trong bóng tối, anh thấp giọng hỏi cô: "Cảnh tượng này không làm em nhớ đến điều gì sao?"

Anh tiếp tục chạm vào làn da mịn màng của cô, từng chút một, lướt qua nơi nhạy cảm của cô, tràn đầy khiêu khích vô hạn, nhưng không cho Ngũ Vận Uyển thứ cô muốn nhất lúc này.

Câu hỏi của Nam Ngự khiến Ngũ Vận Uyển hoảng loạn, ở đây chỉ có những ký ức tồi tệ thôi, còn nghĩ đến điều gì nữa chứ? Có phải Nam Ngự chê bai mình rồi không... Cho nên anh mới không tiếp tục nữa.

Ngũ Vận Uyển nói năng lộn xộn: "Điều gì? Em nghĩ đến điều gì chứ? Em

không muốn nghĩ đến điều gì hết"

Nam Ngự vẫn ám chỉ, "Ngũ Vận Uyển, em nghĩ lại xem, không thấy cảm giác này rất quen sao?"



Ngũ Vận Uyển cũng nhận ra Nam Ngự có gì đó không đúng lắm, cau mày nói: "Nam Ngự, rốt cuộc anh muốn làm em nhớ tới điều gì?"

Nhìn phản ứng của Ngũ Vận Uyển chậm chạp như vậy, Nam Ngự biết hai năm trước cô nhất định rất bài xích, cho nên mới không có trải nghiệm sâu sắc nào.

Nam Ngự cuối cùng cũng không giày vò Ngũ Vận Uyển nữa, trầm giọng nói: "Nghĩ đến người đàn ông hai năm trước."

Cả người Ngũ Vận Uyển cứng đờ, lại nghe thấy Nam Ngự nói: "Anh đã tìm thấy người đàn ông hai năm trước rồi."

Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt.

Ngũ Vận Uyển không ngờ rằng Nam Ngự lại thực sự tìm thấy người đàn ông đó...

Là một người đàn ông rất xấu xí, già nua và ghê tởm đúng không...

Khi Ngũ Vận Uyển nhớ lại chuyện đã trải qua hai năm trước, cơ thể cô càng run rẩy hơn.

Không...

Cô không muốn biết...

Thực sự không muốn biết chân tướng vào lúc này...

"Nam Ngự.." Giọng nói của Ngũ Vận Uyển run lên, "Em không muốn biết là ai, anh không cần nói cho em biết"

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play