Nhất là mẹ con Khương Linh luôn nhìn hai mẹ con cô như cái định trong
mắt cái gai trong thịt, sỉ nhục đủ điều, cảm thấy mình là người đứng ở
trên cao, đạp hai mẹ con cô dưới chân.
Bao năm qua, người nhà họ Lâm đối xử với mình thế nào, ngay cả người làm trong nhà cũng xem thường cô.
Ngũ Vận Uyển không chút cảm xúc, chậm rãi nói với họ:
“Người một nhà? Các người cảm thấy ban ơn cho tôi thì tôi phải biết ơn
mà báo đáp, nhưng tình thân có thể tính toán rõ ràng như vậy sao? Ít
nhất thì tôi không hiểu, theo tôi thấy, tôi chỉ nợ Lâm Hải Sinh ông một
nửa dòng máu thôi.”
“Vận Uyển...con.” Trong lòng Lâm Hải Sinh hơi áy náy.
Ngũ Vận Uyển rơi nước mắt, bất giác bật khóc.
Ba người khác đều nâng niu con gái trong lòng bàn tay, cưng chiều hệt như công chúa nhỏ, còn Lâm Hải Sinh thì sao?
Hèn nhát trước Khương Linh, dung túng cho Lâm Tiểu Như, lạnh nhạt và thờ ơ với mình.
Nếu Lâm Hải Sinh có thể đến thăm mẹ con cô nhiều hơn, có lẽ cuộc sống
sẽ không vất vả đến thế, mẹ không cần làm tận mấy công việc chẳng kể
ngày đêm, mệt đến nỗi bệnh đầy người.
Ai có thể trải qua và thấu hiểu cho mâu thuẫn và đau khổ trong lòng Ngũ Vận Uyển đây?
Cô lau nước mắt, nói: “Hôm nay, tôi xin Nam Ngự tha cho các người, xem
như tôi trả lại huyết thống cho ông. Từ nay về sau, tôi không muốn có
bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa, tôi nghĩ là các người cũng muốn
như vậy. Về sau tôi với các người đã không liên quan gì nhau, cũng mong
sau này các người đừng đến làm phiền tôi và mẹ tôi nữa.”
Dù sao thì Ngũ Vận Uyển cũng là con gái ruột của ông ta, Lâm Hải Sinh
không muốn cắt đứt quan hệ với con gái, huống hô cô còn kết hôn với Nam
Ngự.
Có thể thấy Nam Ngự rất thương yêu Ngũ Vận Uyển, có mối quan hệ này thì việc làm ăn của nhà họ Lâm trong
tương lai sẽ phát triển lên tầm mới.
Lâm Hải Sinh nói: “Vận Uyển, con đừng nói vậy, ba biết nhà họ Lâm có
lỗi với hai mẹ con con, nhưng dù sao thì con là con gái ruột của ba mà,
Vận Uyển...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT