Trong phòng ăn bỗng chốc chỉ có tiếng bát đũa va chạm của Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự.

"Chuyện đó." Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng không chịu nổi sự im lặng này nữa, cô chủ động mở miệng, "Chuyện tối hôm đó."

"Tôi xin lỗi."

Ngũ Vận Uyển còn đang do dự không biết phải mở miệng thế nào thì không ngờ Nam Ngự đã ngắt lời cô.

Ngũ Vận Uyển không kịp phản ứng.

Nam Ngự đang xin lỗi cô?

"Tối hôm đó tôi quá xúc động. Lúc này Nam Ngự đã ăn cơm xong, anh cầm khăn ăn lau miệng một cách tao nhã rồi khẽ nói.

"Tôi cũng cư xử không đúng. Đối phương đã nói xin lỗi, Ngũ Vận Uyển tất nhiên cũng phải tỏ thái độ hòa nhã, "Là tôi thất lễ rời khỏi bữa tiệc trước, khi nào rảnh tôi sẽ đi xin lỗi ông nội anh"

Về chuyện tối hôm đó, thực ra mấy ngày nay Ngũ Vận Uyển cũng nghĩ rất nhiều.

Hành động rời khỏi bữa tiệc của cô đúng là rất thất lễ, nhất là trước mặt ông nội của Nam Ngự, quả thực không có quy củ gì cả.

Còn chuyện về Nam Bá, mặc dù trước đó Nam Ngự điều tra cô khiến cô ít nhiều cảm thấy khó chịu, nhưng Nam Ngự cũng không nói sai, anh không thể nào cưới một người phụ nữ không rõ lai lịch.

Còn chuyện sau đó?



Nhớ lại ngày đó, cơ thể cường tráng của Nam Ngự tràn ngập mùi hương thành thục nam tính, gương mặt Ngũ Vận Uyển không khỏi nóng ran.

Chuyện về phương diện nam nữ, Ngũ Vận Uyển vẫn luôn biết cô và Nam Ngự là vợ chồng hợp pháp, về lý mà nói chuyện đó cũng là nghĩa vụ của cô.

Nhưng cô không thể nào làm được. Còn Nam Ngự thấy cô chống cự

thì cuối cùng cũng không tiếp tục. Cho nên cô không có gì phải tức giận cả.

Nghe thấy Ngũ Vận Uyển xin lỗi, Nam Ngự mím môi, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ hỏi: "Ngũ Vận Uyển, em không có gì muốn hỏi tôi à?"

Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới nhớ ra.

Quả thực trong cái đêm mấy ngày trước, ngoài chuyện không vui giữa cô và Nam Ngự ra thì còn xảy ra rất nhiều chuyện.

Ngũ Vận Uyển nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng có quá nhiều thắc mắc nên bỗng chốc không biết phải mở miệng thể nào, cuối cùng đành hỏi: "Chân của anh là sao?"

Đêm đó, cô tận mắt nhìn thấy Nam Ngự đứng lên trước mặt mình, rất hiển nhiên rằng anh không bị tàn phế.

"Như em thấy đó. Dường như Nam Ngự không hề hoảng hốt khi Ngũ Vận Uyển hỏi câu này, "Hai chân tôi không bị tàn phế"

"Vậy vì sao anh lại...?"

"Trong này có nhiều nguyên nhân lắm" Nam Ngự đáp ngắn gọn, "Em hãy nhớ, chuyện này em không được nói cho bất kỳ ai"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play