Cô biết rõ, thật ra phổi của Lâm Hải Sinh không được khỏe lắm, có lẽ
chuyện công ty nhà họ Lâm phải đóng cửa đã tác động mạnh đến ông ta.
Dù sao thì ông ta cũng đã lớn tuổi rồi, bị kích thích mạnh như thế, chắc
chắn là sẽ nổi giận. Ngũ Vận Uyển bỗng cảm thấy mềm lòng. Cô đồng ý với
Lâm Hải Sinh là sẽ đến thăm ông ta ngay.
Sau khi cúp máy, cô lại nhìn về phía Nam Ngự với ánh mắt tội lỗi: "Xem ra hôm nay em không thể
đi chơi với anh rồi. Hình như ba em bị ốm nặng, em
phải đến thăm ông ấy”
Nam Ngự suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để anh đi với em.
Ngũ Vận Uyển nghĩ thầm, đúng lúc này mà Nam Ngự lại đến nhà biệt thự nhà họ Lâm thì có ổn không? Nhỡ họ đã điều tra ra được là Nam Ngự đứng sau mọi chuyện, liệu họ có ăn thịt anh không?
Nam Ngự thấy có vẻ như Ngũ Vận Uyển đang do dự thì nói: “Anh phải đi cùng em, anh lo cho em”
Ngũ Vận Uyển đành phải thỏa hiệp, cô nói, được rồi.
Nam Ngự gọi Dương Tá đến, bảo anh ta lái xe chở hai người đi.
Khi đến biệt thự nhà họ Lâm, Ngũ Vận Uyển nói là cô muốn đi vào một mình trước, còn Dương Tả và Nam Ngự thì ở trên xe đợi.
Lúc này, Nam Ngự không cãi lại, mà anh chỉ gật đầu rồi nhìn Ngũ Vận Uyển xuống xe.
Sau khi Ngũ Vận Uyển rời đi, Dương Tá không chịu được, lên tiếng hỏi: “Sếp
Nam, chúng ta cứ kệ cho mợ chủ đi vào đó một mình à? Nhỡ có chuyện gì
nguy hiểm thì sao?”.
Nam Ngự nói: “Bây giờ chúng ta chưa cần phải lo, tạm thời đám người đó không có gan để động vào cô ấy đâu.”
Dương Ta nói thêm: “Sếp Nam, anh nói xem, liệu Lâm Hải Sinh có bị bệnh nặng
thật không? Sao tôi không nghe thấy ai nói gì. Hôm nay họ gọi mợ chủ đến biệt thự nhà họ Lâm, liệu có mục đích gì khác không?”
Nam Ngự hừ một hơi: “Tóm lại thì họ cũng chẳng có mục đích gì tốt đẹp đâu”
Sau khi vào nhà họ Lâm, Ngũ Vận Uyển thấy Lâm Hải Sinh đang rất bình
thường, ông ngồi ở phòng khách, Lâm Hải Sinh và Khương Linh cũng ở đó.
Ngũ Vận Uyển vừa nhìn đã biết là mình vừa bị lừa, cô quay người, định rời đi.
“Ngũ Vận Uyển!” Lâm Tiểu Như quát lớn: “Vừa đến đã muốn đi rồi à? Chúng tôi còn chưa nói gì cơ mà”.
Ngũ Vận Uyển dừng bước, xem ra hôm nay cô không thể trốn được khỏi đây rôi.
Cô nói “Ba, ba nói là ba bị ốm nặng cơ mà? Con thấy ba không sao, vậy con đi đây.”
Khương Linh đánh mắt với Lâm Tiểu Như, sau đó cười đi đến.
Bà ta nói: “Ôi chao, Vận Uyển, người một nhà với nhau cần gì phải thù hằn nhau như thế. Con ngồi đi, uống trà, ăn bánh nào?
Ngũ Vận Uyển hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh đối xử khách sáo với cô như vậy, lại còn mời cô uống trà, ăn bánh ngọt.
Cô bị Khương Linh kéo lại, phải ngồi xuống ghế sofa.
Khương Linh nói: “Dì nghe nói là con kết hôn với Nam Ngự, ôi chao, đúng là mối duyên trời định! Bao giờ con dẫn Nam Ngự đến nhà mình ăn cơm đi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT