Bàn ăn được bày biện rất đẹp, một bó hoa tươi to đặt trên bàn, còn có
nhiều món ăn ngon được nấu xong, có cả một chai rượu ngon Lâm Hải Sinh
cất giấu nhiều năm.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, mỗi người rót một ly rượu.
Khương Linh giơ ly rượu lên, nói: “Hôm nay là ngày đáng vui mừng, tôi
rất vui. Cô gái Lâm Tiểu Như nhà chúng ta mang thai rồi! Con bé và Nam
Bá sắp kết hồn rồi”
Nói xong, trên mặt Khương Linh tràn đầy vẻ khoe khoang.
Rốt cuộc Ngũ Vận Uyển cũng hiểu tại sao Khương Linh phải mời mình đến
ăn bữa cơm này, bà ta muốn khoe khoang, đây mới là Khương Linh.
Khương Linh ra sức lấy lòng Nam Bá, trong bữa ăn cứ gắp thức ăn cho anh ta liên tục.
Bà ta thấy Ngũ Vận Uyển cúi đầu ăn cơm, không nói năng gì thì cau mày, cho rằng cô đang tự ti.
Vì vậy, bà ta nói với cô: “Ngũ Vận Uyển, cô cũng kết hôn rồi. Sao hôm
nay không dẫn chồng cô đến nữa, để ba cô xem? Có phải là nghèo kiết hủ
lậu nên không dám dẫn về không thể. Ha ha, nghĩ cũng phải, chồng cô làm
sao có thể so với Nam Bá nhà chúng ta chứ?”
Ngữ Vận Uyển đặt đũa xuống, nói: “Tôi nọ rồi, mấy người cứ từ từ ăn.”
Khương Linh nói: “Vội cái gì, uống thêm vài ly đi. Ngày vui thế này cô đừng làm cụt hứng”
Lâm Tiểu Như muốn ngăn cản hành vi của Khương Linh nhưng bà ta hoàn toàn không để ý, thậm chí là không hiểu.
Nam Bá nhìn Ngũ Vận Uyển bị Khương Linh hành hạ, trong lòng rất khó chịu, anh ta rất muốn bảo vệ cô.
Nhưng mà anh ta có tư cách gì, anh ta sắp kết hôn với Lâm Tiểu Như rồi.
Khương Linh nói tiếp: “Nhìn nhẫn cưới trên tay cô, mặt hàng thấp kém,
chồng cô nuôi nổi cô không, cũng đâu thể hai vợ chồng lại quay về đòi
tiền ba cô được. Hầy, phụ nữ ấy, không có sức quyến rũ, không có trinh
tiết thì chỉ có
thể uất ức lấy một người nghèo rớt mồng tơi, cả đời thế là xong, thật là đáng thương. Phụ nữ nên sống thật thoải mái,
được người ta hầu hạ, đây mới là cuộc sống hạnh phúc. Đáng tiếc, đáng
tiếc, Ngũ Vận Uyển, tôi cảm thấy sao cố lại đáng thương thế chứ. Hầy.”
“Mẹ, nói cái khác đi”
Lâm Tiểu Như muốn mẹ ngậm miệng lại, đừng nói thêm gì nữa.
Khương Linh còn lâu mới nghe.
Hôm nay bà ta phải cho Ngũ Vận Uyển biết cả đời này cô cũng chẳng thể sánh bằng con gái mình.
Khương Linh nói tiếp: “Tiểu Như nhà chúng ta thiện lương, sợ chị mình tự ti, cô đừng nghĩ quẩn.
Cô đấy, đời này đừng nghĩ thay đổi, người nghèo kiếm tiền khó lắm, đến
bao giờ nhà các cô mới thành người giàu có được, vậy cũng phải dựa vào
bản lĩnh. Nam Bá nhà chúng tôi là cậu chủ nhà họ Nam, từ nhỏ đã ngậm
thìa vàng mà lớn. Tiểu Như nhà chúng tôi đi theo cậu ấy, tôi yên tâm
lắm, chắc chắn Nam Bá sẽ không để Tiểu Như nhà chúng tôi chịu khổ, ha
ha.”
“Mẹ! Đừng nói nữa” Khương Linh càng nói càng làm Lâm Tiểu
Như xấu hổ, rốt cuộc chồng của Ngũ Vận Uyên rất ưu tú, bây giờ mẹ cô ta
nói thế là muốn bị bẽ mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT