Quý Tương Như cười đủ rồi, anh ấy nói với Nam Ngự: “Nam Ngự, tôi có thể
nói cho cậu biết chuyện chiếc khăn, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một
điều kiện”
Nam Ngự đã đoán trước được, anh nói: “Tôi biết rồi, cậu nói đi.”
“Ngoắc tay!” Quý Tương Như làm động tác ngoắc ngón tay.
Nam Ngự đập rớt tay Quý Tương Như: “Tôi còn cần cái này à?”
Quý Tương Như cười nói: “Lập tức khôi phục xưởng may khăn lụa của tôi,
tôi oan uổng, nó cũng oan uổng. Không có xưởng may thì tôi lấy đâu ra
tiền tiêu vặt! Nam Ngự, đều tại cậu hết, cậu không biết đợt này tôi tán
gái ít đi bao nhiều đầu!”
Nam Ngự lại về chỗ ngồi, nói: “Khôi
phục xưởng may khăn lụa cũng không phải việc gì khó, nhưng còn phải xem
manh mối cậu cung cấp có giá trị hay không?”
“Yên tâm đi, tuyệt đối có giá trị” Quý Tương Như ngồi xuống, nói: “Hơn nữa, nhất định là chân tướng cậu không tưởng tượng nổi”
Chân tướng.
Tim Nam Ngự đập nhanh hơn. Hai năm trước ở khách sạn Thế Kỷ rốt cuộc Ngũ Vận Uyển cùng với ai... Nam Ngự không dám nghĩ tiếp.
Quý Tương Như bỗng hỏi: “Nam Ngự, cậu muốn nghe thật à?”
“Muốn”
“Chắc chắn chứ?”
Nam Ngự nhớ ra tất cả rồi!
Buổi tối hai năm trước ấy, Nam Ngự tham gia một buổi dạ tiệc với sự có mặt của nhiều nhân vật máu mặt.
Trong bữa tiệc, anh cãi nhau với Mặc Nham vì Mặc Chiêu Huyên, trong lúc cãi cọ anh phát hiện ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, toàn thân
nóng bừng giống như phát sốt.
Sau đó anh nhận ra có thể là rượu mình vừa uống có vấn đề, giống như bị người khác bỏ thuốc. Anh lo bản
thân sẽ gặp nguy hiểm nên vội vàng tìm Dương Tá đưa mình đến khách sạn
gần bữa tiệc để nghỉ ngơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT