Có điều Lâm Tiểu Như nhiều lần xúc phạm Ngũ Vận Uyển, nếu không dạy dỗ
cô ta một bài học thì sao được? Huống chi ban nãy trong buổi đấu giá,
tại sao dây chuyền kim cương họ quyện lại biến thành bùa bình an mà Ngũ
Nhã Phân đưa cho con gái, chẳng phải quá kỳ lạ sao? Trong số mấy người,
Lâm Tiểu Như là đáng nghi nhất.
Nam Ngự nhìn chằm chằm Lâm Tiểu
Như, Lâm Tiểu Như lập tức chột dạ, không dám nhìn Nam Ngự nữa mà dời mắt sang bên cạnh, giả vờ đang nhìn nơi xa.
Nam Ngự đẩy xe lăn chậm rãi đi một vòng quanh Lâm Tiểu Như, vừa đi vừa nhìn cô ta, Lâm Tiểu Như sợ đến mức toát mồ hôi.
Nam Ngự nói: "Cô Lâm, chị cô ở đây mà sao cô còn không chào hỏi?"
Trong lòng Lâm Tiểu Như lại bùng lên cơn giận! Muốn cô ta chào hỏi con khốn
kia sao, cô ta không làm được! Lâm Tiểu Như không để ý đến lời nói của
Nam Ngự.
Ngũ Vận Uyển kéo góc áo của Nam Ngự, khẽ nói: "Nam Ngự, đừng quậy phá"
Nhưng Nam Ngự không thể bỏ qua cho Lâm Tiểu Như.
Anh nói với Quý Tương Như: "Sếp Quý, tôi muốn nhờ cậu một việc, đó là bảo
ban tổ chức buổi đấu giá lần này điều tra kỹ càng vụ việc mất trộm vật
phẩm đấu giá, vật phẩm mất trộm là một sợi dây chuyền kim cương trị giá
hai triệu"
Nam Ngự đưa mắt về phía Lâm Tiểu Như.
Sắc mặt Lâm Tiểu Như bỗng chốc tái mét!
Tiêu rồi, nhỡ chẳng may điều tra ra được là cô ta hoán đổi dây chuyền kim
cương thì chẳng phải cô ta sẽ mất tất cả, chưa biết chừng còn phải ngồi
tù sao!
Lâm Tiểu Như phản ứng rất nhanh, cô ta lập tức nở nụ
cười tươi nói với Ngũ Vận Uyển: "Chị! Chị! Chị nhìn anh rể kìa, anh ấy
cứ bắt nạt em suốt thôi. Hôm nào anh chị cùng nhau về nhà ăn cơm nhé
chị"
Ngũ Vận Uyển dường như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện bùa bình an ban nãy quả nhiên là tác phẩm của Lâm Tiểu Như.
Tuy cô cũng oán hận hành vi của Lâm Tiểu Như, nhưng dù sao cô ta cũng đang
mang thai, là phụ nữ có bầu nên cô không muốn so đo quá nhiều với cô ta.
Ngũ Vận Uyển nói với Quý Tương Như và Nam Ngự: "Bỏ đi, mọi
người đều là người quen mà. Nam Ngự, em muốn về nhà, chúng ta về nhà đi"
Thấy Lâm Tiểu Như đã xuống nước, Ngũ Vận Uyển lại năn nỉ nên
Nam Ngự cũng cảm thấy chuyện nên dừng ở đây. Dây chuyền kim cương mất
hay không cũng không sao, chỉ cần Ngũ Vận Uyển bình an là được rồi.
Nam Ngự ngẩng đầu, cảnh cáo Lâm Tiểu Như bằng giọng nghiêm nghị, "Lâm Tiểu
Như, cô nhớ cho kỹ! Tôi nhắc có lần cuối cùng, cô đừng quá đáng, nếu
không nhà họ Lâm sẽ phải trả giá đắt vì hành động của cô."
Lâm Tiểu Như kinh hãi, hai chân mềm nhũn đứng không vững.
Nam Bá vội vàng đỡ lấy Lâm Tiểu Như, Nam Ngự đáng sợ quá!
Nói xong điều cần nói, Nam Ngự dẫn Ngũ Vận Uyển rời khỏi nhà ăn.
Quý Tương Như đứng tại chỗ ngẩn người nhìn theo bóng lưng xa dần của Nam
Ngự và Ngũ Vận Uyển, trong tay cầm chiếc khăn lụa đặt làm riêng của
mình. Sao động tác anh ấy lau cánh tay cho Nam Ngự quen thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT