Vì quyền lực và tiền bạc mà con người được chia thành nhiều loại, điều này không chính xác.

Quan điểm của thế tục nói cho mọi người biết rằng nếu có tiền thì sẽ sống như người trong giới thượng lưu, không có tiền thì sẽ có cuộc sống thấp hèn và ở tầng lớp dưới cùng của xã hội. Vậy còn hạnh phúc, vui vẻ và sức khỏe thì sao? Làm thế nào để định nghĩa mấy loại cuộc sống này? Ngũ Vận Uyển cảm thấy tam quan của Tả Dao quá khác biệt so với mình.

Ngũ Vận Uyển hỏi ngược lại cô ta, “Còn cô, trong mắt cô Nam thì có được tính là gì?”

“Tôi, tôi ư?” Tả Dao ngẩng đầu lên cười và nói: “Tôi là ngôi sao nổi tiếng Tả Dao, tôi cũng là người có thân phận, tôi còn là người đại diện hình tượng của tập đoàn Ngự Diệu. Đừng nói là sếp Nam, cho dù là cô Nam thì cũng phải tươi cười chào đón tôi”

Người đang đứng trước mặt Tả Dao lúc này chính là cô Nam mà cô ta nói đến, nhưng đáng tiếc là cô ta không biết, Ngũ Vận Uyển nghĩ. Tôi làm cô Nam quả là không dễ dàng mà.

Tả Dao hất mái tóc, mùi nước hoa Dior nồng nặc xộc lên mặt, len vào mũi của Ngũ Vận Uyển khiến cô hắt hơi một cái.

Tả Dao nói với vẻ chế giễu: “Nghe nói món đồ trong hội đấu giá hôm nay đều có giá hàng triệu, chỉ với chút tiền lương ít ỏi của cô mà cũng không biết xấu hổ mang ra khoe khoang. Khách quý hôm nay đều là đại gia có khối tài sản hàng trăm triệu, có thể tùy tiện vung ra mấy chục

triệu. Chắc cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không mua nổi thứ gì đâu nhỉ?”

Ngũ Vận Uyển chỉ cười chứ không nói. Vốn dĩ cô đến đây cùng Nam Ngự, nếu không phải vì để ý thể diện và tâm trạng của ông nội thì cô sẽ không đến một nơi như thế này.

Cô cũng không thích đẩu giá vì cô cho rằng đó là nơi để người giàu vung tiền, mặc dù với mục đích từ thiện công ích nhưng cô luôn có cảm giác như bản chất của nó đã bị thay đổi vậy.



“Ngũ Vận Uyển, cô nghĩ gì vậy? Không có tiền thì mau biến đi, ở đây không chào đón cô đâu!”

Tả Dao lại đẩy Ngũ Vận Uyển một phát, lần này còn mạnh hơn vừa rồi.

Ngũ Vận Uyển hơi ngả người về sau, cô đi giày cao gót nên đứng không vững, sắp ngã về phía sau.

Nhưng đúng lúc này, Nam Ngự đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, anh di chuyển xe lăn và đã được cô.

Tả Dao vừa nhìn thấy đó là Nam Ngự thì lập tức thay đổi sắc mặt, cô ta mỉm cười chào hỏi.

“Sếp Nam..Giọng nói của Tả Dao phát ngấy.

Nam Ngự không để ý đến lời chào của Tả Dao, anh bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Ngũ Vận Uyển, nhíu mày, “Vừa rồi em đi đâu mà lâu vậy.”

Ngũ Vận Uyển mỉm cười, sự xuất hiện đúng lúc của Nam Ngự khiến trái tim cô lại trở nên ấm áp.

Cô nói với anh: “Không sao đâu, anh đừng lo. Em tình cờ gặp Tả Dao nên chúng em nói chuyện một chút, không có gì đâu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play