“Không, thật sự không được, em khó chịu quá” Cô hoảng loạn nói, bước chân bất giác lùi lại phía sau: “Ông nội à, cháu xin lỗi, đột nhiên cháu cảm thấy chóng mặt, buồn nôn quá, cháu về trước ạ, lần sau cháu sẽ tới thăm và nhận lỗi với ông nhé!”

Nói xong cô không dám nhìn Nam Ngự và ông cụ Nam thêm nữa, xoay người lập tức ra khỏi phòng VIP, gần như có thể nói là hoảng hốt bỏ chạy.

Nhìn theo bóng lưng Ngũ Vận Uyển rời đi, ông cụ Nam ở trong phòng VIP buông lời giễu cợt: “Cháu chọn tới chọn lui rồi cuối cùng chọn một người phụ nữ không biết lễ nghi như vậy à?”

Nam Ngự lạnh lùng nhìn ông cụ Nam: “Nếu ông không giục thì cháu cũng không tìm”

“Cháu!” Ông cụ Nam tức giận phồng má trợn mắt.

Đứa cháu trai ông cụ thương yêu nhất từ trước đến nay, sau sự việc xảy ra mười năm trước tính tình đã trở nên khó nắm bắt, người làm ông nội là ông cũng không làm gì được anh!

Nam Ngự không để ý đến ông cụ Nam, anh di chuyển xe lăn rồi cũng chuẩn bị ra về.

“Cháu đi đâu?”

“Cháu cũng không có hứng ăn nữa” Nam Ngự xoay bánh xe lăn, đầu không ngoảnh lại: “Ông ăn cùng anh trai đi.”

Trở lại biệt thự, Nam Ngự hỏi thím Trường thì biết Ngũ Vận Uyển đã nhốt mình trong phòng, đóng cửa không ra.

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một ngọn lửa giận.



Anh tới trước phòng, đẩy cửa vào thì thấy Ngũ Vận Uyển đang nằm trên giường, trên người cô vẫn mặc bộ váy dài màu đỏ rượu, dáng vẻ như người mất hồn.

Thấy cô như vậy, ngọn lửa trong lòng Nam Ngự càng cháy mãnh liệt hơn.

Anh di chuyển xe lăn đến đầu giường cô, nói với vẻ không cảm xúc: “Ngũ Vận Uyển, ngồi dậy”

Nhưng Ngũ Vận Uyển như không nghe thấy lời anh nói, cô vẫn nằm im không nhúc nhích.

Lần này Nam Ngự đã hoàn toàn tức giận.

“Ngũ Vận Uyển” Giọng anh càng lúc càng trở nên trầm thấp nguy hiểm: “Nói cho tôi biết tại sao em đi về?”

Ngừng lại một lát rồi anh nói tiếp, giọng nói trở nên lạnh hơn: “Là vì em không dám gặp cháu trai tôi, Nam Bả đúng không?”

Lời của Nam Ngự lập tức khiến Ngũ Vận Uyển không còn đờ đẫn nữa, người cô run lên sau đó cô ngồi bật dậy.

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông phía trước với vẻ mặt tái nhợt, giọng cô khẽ run: “Anh đã biết từ lâu rồi đúng không? Biết chuyện của tôi và Nam Bá?”

Ngũ Vận Uyển đột nhiên cảm thấy mình như một con ngốc, bị mối tình đầu lừa, còn bị chồng gạt?

“Đúng” Nam Ngự không hề phủ nhận: “Tôi đã biết chuyện về Nam Bá và cả chuyện hai năm trước em thất thân. Em nên hiểu, tôi không thể cưới một người phụ nữ khi không biết rõ về người đó”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play