Ngũ Nhã Phân ngồi trên giường một mình nhìn bóng lưng của Ngũ Vận Uyển, nụ cười trên khóe miệng chậm rãi cứng lại.

Bà thực sự rất may mắn khi có một cô con gái hiếu thảo như Ngũ Vận Uyển.

Nhưng, bà lại không phải là một người mẹ tốt...

Bà cảm thấy mình có lỗi với Ngũ Vận Uyển, sau bao nhiêu năm, cảm giác tội lỗi này ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu Ngũ Vận Uyển biết được đầu đuôi mọi chuyện, liệu cô có còn nhận bà là mẹ nữa không, liệu có hận bà cả đời không?

Ngũ Nhã Phân chắp tay lại, cầu trời phù hộ cho Ngũ Vận Uyển nhất định phải có một cuộc sống hạnh phúc, đồng thời cầu xin ông trời có thể tha thứ cho mình, cho bà một cơ hội bù đắp lại tội lỗi mà bà đã phạm phải.

Vận Uyển, mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ thực sự mong con được hạnh phúc.

Sau khi rời khỏi căn hộ, Nam Ngự đưa Ngũ Vận Uyển đến tầng dưới của tòa soan.

Ngũ Vận Uyển vừa định xuống xe, nhưng không ngờ Nam Ngự đột nhiên nói: "Ngũ Vận Uyển."



Cô vừa định quay đầu lại để hỏi có chuyện gì, nhưng không ngờ bị Nam Ngự nắm lấy cổ tay, cả người ngã vào lòng anh.

Bị bao trùm trong hơi thở của Nam Ngự, tim Ngũ Vận Uyển không khỏi đập loạn xạ.

Dương Tá ở đằng trước vùi đầu vào trong áo, càng thấp càng tốt.

Cậu Nam càng ngày càng không theo lẽ thường rồi, dù gì mình cũng là người mà, coi Dương Tá mình là không khí sao?

Ngũ Vận Uyển cảm thấy rất xấu hổ vì có người thứ ba ở đó, nhưng cô lại không thể thoát ra được, chỉ có thể đỏ mặt, "Mau buông em ra, có chuyện gì về nhà rồi nói"

Lưu luyến bịn rịn nói tạm biệt với Nam Ngự, vừa vào đến văn phòng của tòa soạn, Ngũ Vận Uyển chưa kịp thở hay ngồi yên thì Hiểu Mai đã vội vàng chạy đến ồn ào trước mặt cô.

“Chị Vận Uyển chị Vận Uyển, chị quay lại rồi, xảy ra chuyện lớn!”

Ngũ Vận Uyển nhìn bộ dạng phô trương của Hiểu Mai, nhíu mày hỏi: “Chuyện lớn gì?”

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play