Nhất thời Ngũ Vận Uyển nhìn đến ngẩn người.

cho đến khi Nam Ngự nhắm mắt, trầm giọng nói: "Nhìn đủ chưa?"

Ngũ Vận Uyển mới phản ứng lại, thật ra Nam Ngự đã dậy từ lâu rồi, vội vàng quay người đi.

Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, Nam Ngự đã nắm lấy vai cô và ôm vào lòng.

Ngũ Vận Uyển và vào lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, tim của cô lập tức đập loạn lên.

Nam Ngự nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua em có hài lòng không?"

Ngũ Vận Uyển sững sờ, sau đó tai đỏ lên.

“Hài lòng cái gì!”

Cố xấu hổ lẩm bẩm, “Là anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn!"

"Thế à?" Nam Ngự không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười,

"Sao tôi lại cảm thấy mình cứu em lúc nguy nan nhỉ?"

Ngũ Vận Uyển cắn răng mắng:



"Không biết xấu hổ"

“Tôi không biết xấu hổ?”

Nam Ngự càng cười vui vẻ hơn,

“Vậy em có thể cho tôi thêm mấy cơ hội không biết xấu hổ nữa không?"

Ngũ Vận Uyển xấu hổ không nói nên lời.

Cô phát hiện ra cái tên Nam Ngự này là một con sói xám lớn cụp đuôi, bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra xấu xa từ trong xương!

Cuối cùng...

Cuối cùng cô cũng đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của hai năm trước rồi.

Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể lấy chồng và sinh con như những người phụ nữ bình thường, nhưng không ngờ cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể cùng cô bước ra.

Dù không biết hôm qua tên khốn nào đã đánh thuốc mình, nhưng đâu đó trong lòng cô vẫn có chút biết ơn người đó.

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play